An Cửu giống như một con chim cút, rụt cổ lại, lặng lẽ nghe hoàng đế không ngừng lẩm bẩm mắng chửi “bạo quân”. Dĩ nhiên, theo nghiên cứu thì cái kẻ ngốc nghếch, tham ăn mà hắn đang chửi đó chính là bản thân hắn.
Nói cách khác, hắn đã tốn một khoảng thời gian rất dài để trút giận vào chính mình. Rồi lại hồi tưởng những hình ảnh mà Giang thái y từng kể về bạo quân và An Cửu sống chung với nhau, hắn chỉ cảm thấy bạo quân kia đã làm mất sạch thể diện cả đời của hắn.
Oán khí trong lòng hoàng đế đúng là chất chồng như núi.
An Cửu bèn càng cố rụt cổ lại, giảm sự tồn tại của mình đến mức thấp nhất.
Nàng tuyệt đối không muốn bị hoàng đế chú ý — dù sao, người khiến hoàng đế mất mặt kia, ngoài bạo quân ra thì chính là nàng.
Nhưng hoàng đế vẫn chú ý đến nàng.
Hắn nhìn chằm chằm vào An Cửu, ánh mắt như xuyên thẳng vào linh hồn nàng. Khi An Cửu suýt nữa hồn vía lên mây thì hắn hỏi: “Ngươi nấu ăn có ngon không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT