Du Nghệ Trình sắp xếp cho Tống Duy Mộ và Tống Thu Đào đi nghỉ ngơi, còn mình thì đi ra hậu viện, lấy búp bê sứ trắng ra bắt đầu nghiên cứu.
Anh ngồi xổm xuống đất, đặt búp bê sứ lên ghế đá, sau đó cẩn thận dùng dao tách lớp giấy dầu ở đáy búp bê, rồi dùng nhíp gắp ra một bọc đồ vật nhỏ. Khi mở lớp vải bọc bên ngoài ra, anh thấy bên trong là những mảnh xương đã chuyển sang màu đen, trông giống như đã bị thiêu cháy, dường như chỉ cần chạm nhẹ là sẽ vỡ vụn.
Du Nghệ Trình dùng nhíp gõ nhẹ lên đó, mảnh xương phát ra tiếng “cạch cạch” thanh thúy, nhưng không xuất hiện vết rạn.
“Anh đừng gõ xương của tôi.”
Một giọng nói yếu ớt vang lên sau lưng anh, khiến Du Nghệ Trình giật mình, suýt nữa làm rơi cả cái nhíp trong tay.
Anh quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Tứ Sương, người vốn đã rời đi không một tiếng động lúc này đang lặng lẽ ngồi xổm cách anh chừng năm mét, đôi mắt bị băng trắng quấn kín đang yên lặng nhìn về phía này.
“Đó là xương tôi, đừng gõ nữa được không?” Tứ Sương uể oải nói, “Đau lắm.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT