Bạch Sở Hàn vừa giải quyết xong toàn bộ lũ quái vật đuổi theo Du Nghệ Trình, liền lập tức đi đến vị trí của anh. Vừa nhìn qua đã thấy Du Nghệ Trình toàn thân đầy thương tích, dựa vào tường ngồi thở dốc.
Phía sau anh là cánh cửa sắt đang mở, sau cánh cửa là hành lang quen thuộc.
Nghe thấy tiếng bước chân của Bạch Sở Hàn, Du Nghệ Trình cố gắng mở mắt ra, khóe mắt lăn xuống một giọt nước mắt, không rõ là vì đau hay vì uất ức.
Anh khàn giọng hỏi: “Đã giải quyết xong rồi sao?”
Sắc mặt Bạch Sở Hàn trầm xuống: “Ừ, giải quyết xong. Nhưng sao anh lại bị thương nặng như vậy? Không phải tôi đã để dành viên trị liệu cầu lại cho anh rồi sao?”
“Không sao đâu, tôi vẫn còn chịu được.” Du Nghệ Trình đánh giá tình trạng của Bạch Sở Hàn mấy lần, “Còn cậu? Có bị thương chỗ nào không?”
Bạch Sở Hàn nhìn ra được suy nghĩ trong lòng anh, cắn răng nói: “Tôi rất ổn. Nhưng tôi để lại viên cầu đó là để anh chữa thương, không phải để dành cho người khác.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play