Giới luật tư của Trường Thanh Tông không chỉ phân minh thưởng phạt mà còn biết cảm thông tình người.

Đệ tử trong môn phạm sai cũng có nặng có nhẹ, hình phạt của giới luật tư vì vậy cũng được thi hành theo từng mức độ.

Những người phạm lỗi nhẹ, khi bị khấu trừ điểm thưởng hay phạt cấm túc, vẫn được phép người khác đến thăm. Chỉ là để tránh ảnh hưởng kỷ luật, mỗi lần chỉ được một người vào.

Khi Tống Tẫn Dao đến đại đường giới luật tư, vị trưởng lão đang ngồi sau bàn xử lý công vụ.

Đó là một người thường nhân tầm bốn năm mươi tuổi, khuôn mặt hằn rõ mấy nếp nhăn sâu, chòm râu đen đậm che gần hết cằm.

Thân hình ông cao lớn, khí thế nghiêm trang, chỉ cần ngồi đó thôi, không cần biểu lộ gì thêm cũng đã đủ khiến người ta sinh kính sợ.

Vị trưởng lão này vốn nổi tiếng công chính, không thiên vị che giấu, nên đệ tử trong môn ai cũng vừa sợ vừa kính trọng.

Tống Tẫn Dao từ xa đến gần, lưng thẳng, cung kính thi lễ.

Trưởng lão ngẩng đầu liếc hắn một cái, lập tức nhíu mày, gương mặt lộ rõ vẻ: lại là cái mặt này, thấy hoài phiền chết đi được.

Thật ra Hứa Thải Thải hồi nhỏ, lúc mới tới Trường Thanh Tông thì tính cách hoàn toàn không như bây giờ.

Khi ấy y rất ngoan ngoãn, thậm chí có hơi nhút nhát sợ người lạ.

Nhưng sau này lớn lên dưới tay Tống Tẫn Dao, không biết bắt đầu từ khi nào, Hứa Thải Thải lại thành ra cứ suốt ngày chạy đến giới luật tư.

Tiểu đậu đinh từng hay sợ người, ôm chân sư huynh trốn sau lưng không dám ló đầu, giờ lại hoạt bát thích chen náo nhiệt, không nói thì thôi chứ cứ mở miệng là dằn mặt, đặc biệt không dễ chọc vào. Như thể không chịu được dù chỉ một lời chê, nghe khó nghe một chút là nổi đóa.

Nhất là nếu ai dám động đến sư huynh y, thì y càng như pháo nổ ngay lập tức, vì bảo vệ sư huynh mà chẳng còn sợ gì trên đời nữa.

Không biết Tống Tẫn Dao nuôi dạy kiểu gì mà ra được một tiểu sư đệ như vậy.

Trưởng lão giới luật tư lười mở miệng, ra vẻ tức giận phất tay áo một cái, đầu ngón tay tiện chỉ về phía tĩnh thất nơi nhốt Hứa Thải Thải.

Sau đó liền làm như không thấy Tống Tẫn Dao, tiếp tục cúi đầu xử lý văn kiện.

Tống Tẫn Dao hiểu ý, lập tức thi lễ, rồi nhanh chân đi vào trong.

Phòng tĩnh thất dành riêng cho khách thăm không lớn, bốn vách được dựng bằng tre gỗ, trên tường treo đầy những bản chép tay tâm pháp cơ bản và môn quy của Trường Thanh Tông.

Bài trí trong phòng cực kỳ đơn giản, ở giữa là chiếc bàn lùn cùng hai ba chiếc đệm mềm, vài giá sách bằng trúc đơn sơ dựng sát tường.

Khi Tống Tẫn Dao bước vào, Hứa Thải Thải đang quỳ ngồi quay lưng về phía hắn, chỉ thấy dáng người gầy gò trong bóng mờ xanh đậm.

Vì đai lưng buộc eo, thân hình thiếu niên lại càng lộ rõ sự mảnh khảnh.

Giờ phút ấy y hơi nghiêng người, một tay chống lên bàn, ngẩng đầu đầy cố chấp, tay kia thì đang viết chữ trên giấy.

Tội y phạm là chống đối đồng môn sư huynh, bị phạt chép lại môn quy năm mươi lần.

Còn Tạ Vấn Ngọc bị giam cách y không xa, ở một tĩnh thất khác. Tội hắn nặng hơn.

Thứ nhất là vu khống đồng môn, thứ hai là không yêu thương sư đệ, thêm vào còn là người đầu tiên gây sự, cho nên bị phạt chép môn quy đến một trăm năm mươi lần mới được ra.

Cả hai đều phải chép xong mới được rời khỏi tĩnh thất.

Nghe tiếng cửa trúc kẽo kẹt mở ra, Hứa Thải Thải dường như không cần đoán cũng biết là ai, lập tức ngồi thẳng dậy quay đầu lại.

Thấy đúng là sư huynh y, Hứa Thải Thải lập tức gác bút lên giá, vừa tức vừa ấm ức mím môi.

Tức là vì vẫn còn giận vụ cãi nhau với Tạ Vấn Ngọc chưa nguôi.

Còn ấm ức là vì y vẫn còn cay cú chuyện Tạ Vấn Ngọc mắng mỏ sư huynh y.

Hình phạt chép môn quy vốn để đệ tử tĩnh tâm hối lỗi, hiểu rằng đồng môn nên nhường nhịn sống hòa thuận với nhau mới là đạo lý đúng đắn.

Nhưng chỉ nhìn qua là biết, với Hứa Thải Thải thì vô ích.

Một khi đã dính đến chuyện của sư huynh y, y chỉ càng nghĩ càng giận.

Tống Tẫn Dao đến vội, giờ thấy dáng vẻ vừa oan ức vừa giận dữ này của y thì mày cũng nhíu chặt.

Hắn bước nhanh đến, nắm lấy vai y kéo từ trên đệm mềm đứng dậy.

Vẻ mặt hắn nghiêm nghị, nhưng giọng lại rất dịu dàng dỗ dành: “Cho sư huynh xem nào.”

Nói rồi cúi đầu, cẩn thận đánh giá từ trên xuống dưới.

Tận mắt thấy Hứa Thải Thải không hề bị thương, lúc ấy Tống Tẫn Dao mới thật sự thở phào.

“Không có đánh nhau.” Hứa Thải Thải thấy sư huynh vì mình mà gấp gáp như vậy, vừa phối hợp xoay một vòng, vừa lầu bầu nói thêm.

Tống Tẫn Dao không đổi sắc mặt, chỉ nắm lấy tay y, bàn tay đã viết nửa buổi sáng.

Hắn chậm rãi giở tay y ra, nhìn kỹ rồi bắt đầu xoa bóp.

Tay tu sĩ quanh năm luyện kiếm đều dày và chai cứng, giờ phút này lại ấm áp mà bao trọn lấy những ngón tay đỏ hồng của Hứa Thải Thải.

Tống Tẫn Dao lực vừa đủ, động tác dịu dàng chậm rãi, chỉ một lúc đã làm Hứa Thải Thải nheo mắt thoải mái, giận dỗi cũng tan đi hơn nửa.

Xoa xong, hắn buông tay ra, nhấc vạt áo ngồi xuống bên cạnh đệm mềm mà Hứa Thải Thải vừa ngồi.

Hứa Thải Thải vào giới luật tư nhiều đến chẳng nhớ nổi, nhưng cũng may chưa từng phạm lỗi lớn.

Mấy lần bị phạt phần nhiều là chép sách, thỉnh thoảng là cấm túc hối lỗi. Mức nặng nhất chắc là bị bắt đi quét vài bậc thang.

Nhưng từ bé đến lớn, bất kể Hứa Thải Thải bị phạt vì chuyện gì, Tống Tẫn Dao chưa từng trách y lấy nửa câu.

Cũng bất kể hình phạt là gì, hắn đều đi cùng.

Bị phạt chép sách, Tống Tẫn Dao chép thay.

Bị phạt diện bích suy ngẫm, Tống Tẫn Dao ngồi bên làm bạn, không để y phải một mình buồn chán hay tủi thân.

Nếu bị phạt quét cầu thang, hắn càng không để Hứa Thải Thải đụng đến cái chổi, luôn giành quét giúp.

Môn quy của Trường Thanh Tông có bản giản lược và bản giải thích chi tiết.

Hứa Thải Thải lần này bị yêu cầu chép chính là bản sau, một cuốn sách nhỏ dày cui, chữ nghĩa thì không ít.

Dù có chép quen tay, một canh giờ cũng chỉ viết được chưa tới hai mươi lần.

Hứa Thải Thải hơi ngượng, muốn ráng viết thêm một ít rồi mới nhờ sư huynh giúp. Nhưng còn chưa kịp mở miệng, tay vừa túm ống tay áo sư huynh, trước mắt đã được đưa cho một túi điểm tâm quen thuộc.

Hứa Thải Thải lập tức mắt sáng rỡ.

Y nhận lấy điểm tâm, thì Tống Tẫn Dao đã thu túi trữ vật lại, cầm bút ngồi xuống chỗ trước kia y bỏ dở rồi bắt đầu viết tiếp.

Không biết là Tống Tẫn Dao cái gì cũng thiên phú hơn người, hay vì chép thay sư đệ nhiều quá, mà chữ viết hắn vừa nhanh vừa đẹp.

Hắn bắt chước chữ viết của Hứa Thải Thải đã giống như đúc, ngay cả lúc Hứa Thải Thải cố tình xì hơi khi hạ bút đầy khí thế, cũng có thể bắt chước cực kỳ giống, đến nỗi không ai có thể phân biệt nổi.

Tống Tẫn Dao ngồi ngay ngắn trên đệm mềm, lưng thẳng tắp, thần sắc như thường ngày: lãnh đạm, nghiêm túc.

Bộ dáng như thể đang phạt sư đệ, so với thái độ lúc hắn chăm chú luyện kiếm pháp hàng ngày cũng không khác là bao.

Hứa Thải Thải thì ngồi xuống bên cạnh hắn, vừa ăn điểm tâm, vừa kể hết toàn bộ chuyện y cãi nhau với người ta hôm nay cho Tống Tẫn Dao nghe.

Từ khi mới đến Trường Thanh Tông, y có chuyện gì lớn nhỏ đều phải cho sư huynh biết.

Đây là yêu cầu của Tống Tẫn Dao, đến nay đã thành thói quen giữa hai người.

Chỉ là kể một hồi, Hứa Thải Thải lại bắt đầu nổi giận.

“Tạ Vấn Ngọc lúc đó vừa mở miệng là xỉa xói, thật tức chết ta, ta tất nhiên phải mắng lại cho bằng được!”

Tống Tẫn Dao không muốn y giận, sợ ảnh hưởng sức khỏe.

Vì vậy hắn dừng bút, đưa tay xoa đầu Hứa Thải Thải.

“Tạ Vấn Ngọc nhắm vào vị trí chưởng môn, coi ta là đối thủ nên mới có hành động như vậy.” Tu sĩ nói bằng giọng lãnh đạm.

“Lần tới, ngươi có thể trực tiếp bảo hắn là ta không có hứng thú tranh đoạt với hắn.”

Nói đến đây, Tống Tẫn Dao lại dừng lại.

Nghĩ đến lỡ như hai người lại tranh cãi, mà bản thân không thể lúc nào cũng ở bên cạnh Hứa Thải Thải, hắn liền rũ mắt, đổi cách nói.

“Thôi, Thải Thải không cần lo chuyện này. Nếu có dịp, ta sẽ đích thân nói.”

Hứa Thải Thải lập tức bị dời đi sự chú ý, không còn tâm trạng nổi giận nữa.

Y buông điểm tâm, ngạc nhiên hỏi: “Sư huynh, ngươi không muốn làm chưởng môn à?”

Hứa Thải Thải còn nhỏ, lại cả ngày vô ưu vô lo, tâm tư đơn thuần.

Y không có khái niệm gì với quyền lực và thế lực mà chức vị chưởng môn Trường Thanh Tông đại diện, càng không nói đến dã tâm.

Y chỉ đơn giản nghĩ rằng chưởng môn là người lợi hại nhất tông môn, mà sư huynh y Tống Tẫn Dao lại là đệ tử xuất sắc nhất, vậy thì dĩ nhiên tương lai nên là sư huynh y làm chưởng môn.

Tống Tẫn Dao đã cầm lại bút, “Ừ” một tiếng.

“Sao lại thế?” Hứa Thải Thải tò mò hỏi.

Tống Tẫn Dao nghe vậy nghiêng đầu liếc nhìn y một cái.

Khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ của Hứa Thải Thải liền in vào trong đôi mắt xám nhạt lạnh băng của tu sĩ kia.

“Chưởng môn công việc bề bộn, ta không gánh vác nổi, sợ sẽ thấy mệt.”

Nếu chỉ nghe đoạn đầu, Hứa Thải Thải còn định cãi đôi câu.

Cái gì mà không gánh vác nổi, y thấy sư huynh mình mỗi lần xử lý việc được chưởng môn sư thúc giao phó đều làm cực kỳ tốt mà.

Nhưng đến đoạn sau, Hứa Thải Thải lập tức không cãi nữa.

Sư huynh muốn làm gì thì làm cái đó, cảm thấy mệt thì không làm nữa, cũng tốt.

Y rất nhanh liền quăng chủ đề này ra sau đầu, uống ngụm trà rồi tiếp tục cáo trạng lúc nãy còn chưa kể xong.

“Sau đó ta vì sư huynh ra mặt, Tạ Vấn Ngọc không nói lại ta, cư nhiên lại nói ta là tiểu cẩu ngươi nuôi.”

Hứa Thải Thải hừ hừ, đang định kể tiếp y phản bác thế nào, liền thấy Tống Tẫn Dao lại một lần nữa buông bút.

Trước đó Hứa Thải Thải tố cáo bao nhiêu chuyện, nói bao nhiêu lời khó nghe liên quan đến hắn thì Tống Tẫn Dao đều tỏ ra lãnh đạm, không có chút phản ứng nào.

Vì hắn chưa bao giờ để Tạ Vấn Ngọc vào mắt, nên những lời từ miệng đối phương thốt ra cũng không mảy may để tâm.

Nhưng lần này nghe đến câu đó, sắc mặt Tống Tẫn Dao lập tức thay đổi.

Hắn rủ mắt, đôi mắt sắc bén thẳng tắp nhìn Hứa Thải Thải, giọng nói trịnh trọng:

“Ngươi không phải.”

“Thải Thải, ngươi là người sư huynh rất…”

Vì không tìm được từ ngữ nào để biểu đạt vị trí đặc biệt của đối phương trong lòng mình, cho nên Tống Tẫn Dao, người luôn lạnh lùng trấn tĩnh, lại nhất thời nói lắp, mày cũng vì thế mà nhăn chặt, lộ ra vài phần nôn nóng.

Hứa Thải Thải thấy chuyện y chẳng mấy để tâm, vậy mà sư huynh lại phản ứng như thế, không nhịn được cười phá lên.

Y dứt khoát đứng dậy, cả người nhào vào lòng Tống Tẫn Dao.

“Ta đương nhiên biết ta không phải tiểu cẩu, sư huynh rõ ràng là thương ta nhất mà!”

Tống Tẫn Dao đón lấy y, lồng ngực phập phồng.

Cảm xúc căng thẳng trong thoáng chốc, cũng nhờ lời nói và hành động của Hứa Thải Thải mà tan biến hoàn toàn.

Hắn không nói thêm gì, chỉ rũ mắt xuống, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.

Ngoài cửa sổ nắng sáng rực rỡ.

Ánh mặt trời gay gắt xuyên qua cửa sổ chiếu vào tĩnh thất, rọi xuống sàn gỗ từng vệt sáng vàng, vô số hạt bụi nhỏ bé lặng lẽ nhảy múa trong chùm sáng.

Trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng Tống Tẫn Dao lật giấy rất khẽ vang lên.

Hứa Thải Thải mới sáng sớm đã rời giường, lại tập thể dục, lại cãi nhau, sau đó còn đọc thư lâu như vậy, giờ cuối cùng cũng thấy mệt.

Tống Tẫn Dao liền ngồi xếp bằng, để Hứa Thải Thải gối đầu lên đùi mình ngủ trưa.

Hứa Thải Thải dù buồn ngủ cũng không yên ổn.

Y nghiêng người nằm trên vài lớp đệm mềm chồng lên nhau, mặt hướng về eo bụng sư huynh, vốn dĩ đã sắp ngủ rồi.

Nhưng ngửi thấy mùi hương quen thuộc dễ chịu trên người Tống Tẫn Dao, Hứa Thải Thải càng ngủ càng muốn chui vào trong lòng hắn, phải dán cả khuôn mặt vào người đối phương mới chịu yên.

Thế nhưng Tống Tẫn Dao mặc chính trang trắng như ngọc, bên hông còn thắt đai lưng rườm rà.

Hứa Thải Thải mỗi lần dí mặt vào là lại bị ngọc khấu giữa bụng cấn phải, điều chỉnh thế nào cũng không tránh được, thật sự rất khó chịu.

Bị cấn vài lần, Hứa Thải Thải chịu hết nổi, bắt đầu cố mở cái ngọc khấu kia ra, muốn tháo quách sang một bên cho rồi.

Nhưng đáng tiếc, dù ngày thường Tống Tẫn Dao mỗi ngày đều giúp y mặc đồ, nhưng Hứa Thải Thải lại chưa bao giờ có cơ hội giúp sư huynh mặc quần áo.

Nhất là cái ngọc khấu phức tạp kia, Hứa Thải Thải lăn qua lộn lại vẫn không tháo nổi.

Không biết chạm vào chỗ nào, lại khiến eo bụng Tống Tẫn Dao căng cứng, tay cầm bút cũng khẽ run lên.

Một giọt mực đen đậm nhỏ lên giấy trắng tinh.

Tống Tẫn Dao mặt không đổi sắc, chỉ nhẹ nhàng dùng một tay đè lại đôi tay đang quậy phá của Hứa Thải Thải.

“Thải Thải.” Tu sĩ hô hấp hình như có phần hỗn loạn, giọng nói thấp hẳn đi: “Đây không phải Vi Minh Phong, không được vô lễ.”

“… Được mà.”

Hứa Thải Thải không nhận ra gì khác thường, chỉ lẩm bẩm, ngoan ngoãn nhưng tiếc nuối xoay người, đổi tư thế rồi nhắm mắt ngủ tiếp.

Tống Tẫn Dao cũng không nói gì thêm.

Hắn rũ mắt nhìn Hứa Thải Thải, dùng tay áo che bớt ánh sáng cho y.

Mãi đến khi Hứa Thải Thải hô hấp trở nên đều đặn, hoàn toàn chìm vào giấc ngủ thì Tống Tẫn Dao mới thu ánh mắt về bàn, thật chậm rãi thả lỏng hơi thở vốn căng thẳng.

Hắn tĩnh tọa, đôi mắt xám trắng khẽ lay động.

Một lúc sau, Tống Tẫn Dao gạt đi cảm giác kỳ lạ vừa thoáng lướt qua, thi pháp tẩy mực lem trên giấy, rồi tiếp tục chép môn quy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play