Vài giây sau An Nhược Cố mới hoàn hồn, rồi liền thấy lão Lưu từ phía sau người đàn ông xa lạ kia đi ra.
“À, An tiên sinh,” lão giải thích, “Đây là bác sĩ riêng mà Phó tổng mời đến, Cố bác sĩ.”
“Phó tổng vừa căn dặn, cảm thấy thân thể ngài không ổn, nên đặc biệt nhờ bác sĩ Cố đến kiểm tra cho ngài.”
An Nhược Cố gật gù: “À, hiểu rồi.”
Hiểu mà — mỗi một đại lão bá tổng trong mấy quyển truyện kiểu này đều có sẵn một ông bạn thân làm bác sĩ, như thể thiết lập sẵn trong hệ thống rồi.
Dù xét theo tuổi tác bình quân của mấy vị bá tổng này, việc có bạn thân vừa mới tốt nghiệp y khoa thì cũng không tính là quá vô lý... nhưng thôi, đây là thế giới tiểu thuyết, đừng cố soi logic làm gì cho mệt.
Chỉ là… NPC của thế giới này chất lượng cao thật đó nha.
An Nhược Cố nhìn người đàn ông trước mặt – đúng chuẩn gu cậu thích – nhướng mày nhẹ một cái.
Vị bác sĩ này có vẻ được gọi đến gấp, không mặc áo blouse trắng mà chỉ khoác chiếc áo gió đen dài, tay xách hòm thuốc. Không giống Phó Yến, người lúc nào cũng tỏa ra khí chất ép người, anh bác sĩ này tuy cũng lạnh lùng không biểu cảm, nhưng lại khiến người ta cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Ngũ quan rõ nét, môi mỏng, sống mũi cao, kính gọng đen nửa khung, ánh mắt sau lớp kính bình tĩnh khiến cả người toát lên cảm giác cấm dục, điềm đạm.
An Nhược Cố âm thầm nghĩ: Bảo mình xuyên vào truyện đam mỹ làm vai phụ cũng không phải vô duyên vô cớ — ít ra thì, gu tính hướng là đúng.
Chỉ là, cậu không hề có hứng thú với kiểu như Phó Yến — người lúc nào cũng phải làm ra vẻ.
Ngược lại, cậu lại thấy hứng thú với bác sĩ người qua đường này hơn.
Không ngờ mở hộp blind box lại rút được phần quà bất ngờ đến vậy.
An Nhược Cố khẽ cong môi, bắt đầu điên cuồng lục lọi trí nhớ tìm kiếm mọi chi tiết có thể về Cố bác sĩ trong cốt truyện gốc.
Đáng tiếc, đã là vai phụ bạn thân bác sĩ thì chắc chắn không được ưu ái miêu tả nhiều. Trừ cái họ ra, thậm chí tên thật cũng không rõ.
Cố lục lại cả lượt, An Nhược Cố chỉ nhớ được một ấn tượng:
Oán khí đầy mình.
Đúng vậy — từ đầu đến cuối toàn làm trâu làm ngựa cho bá tổng. Thân thể thế thân không tốt thì gọi hắn đến. Chính công mệt thì cũng gọi hắn đến.
Ngày thường còn bị điều tới điều lui chăm sóc dạ dày cho bá tổng, kiêm chức bác sĩ tâm lý để dỗ dành chấn thương tâm lý và quá khứ đen tối của hắn.
Quan trọng là — dù hắn làm tốt đến đâu, chỉ cần bá tổng không vui thì hắn vẫn là người bị trút giận.
Chuẩn câu: Mỗi một bá tổng sau lưng đều có một người bạn bác sĩ oán khí nặng nề.
An Nhược Cố nhìn hắn, ánh mắt lộ chút thương hại.
Anh bạn à, có cân nhắc về đầu quân ăn máng khác không?
---
“An tiên sinh, chào ngài.”
Cố bác sĩ bước lại gần, tay vẫn xách hòm thuốc, giọng nói vững vàng, lạnh nhạt theo quy tắc: “Phó tổng bảo tôi đến kiểm tra sức khỏe cho ngài.”
Dừng một chút, anh nói tiếp: “Có tiện cởi áo khoác không?”
An Nhược Cố híp mắt:
Ồ, thẳng thắn vậy luôn hả?
Cậu khóe miệng giật giật, định nhân cơ hội chọc ghẹo một chút thì thấy Cố bác sĩ lấy ra... ống nghe.
“...”
Ờ rồi, thì ra là kiểm tra tim mạch.
An Nhược Cố mặt vô cảm, ngoan ngoãn cởi áo khoác. Cố bác sĩ áp ống nghe lạnh buốt lên ngực cậu, động tác chuyên nghiệp, ánh mắt nghiêm túc.
Tới gần mới thấy càng đẹp trai.
Không chỉ ngũ quan tinh tế mà tay cũng rất đẹp — khớp xương rõ ràng, thon dài đầy tính thẩm mỹ.
An Nhược Cố âm thầm đánh giá một lượt, sau đó dời mắt đi, ngoan ngoãn hợp tác.
Chờ Cố Thâm Chu rút ống nghe ra, cậu thuận miệng hỏi:
“Cố bác sĩ tên đầy đủ là gì vậy?”
“Cố Thâm Chu.”
Tên nghe cũng hay thật.
An Nhược Cố cười nhẹ: “Vậy Cố bác sĩ thấy tim tôi có vấn đề gì không?”
“Nhịp tim có hơi yếu, nhưng vẫn trong phạm vi bình thường.”
“Thật sao?”
An Nhược Cố nhìn anh, đáy mắt có tia giảo hoạt: “Tôi còn tưởng là sắp không xong rồi cơ.”
Cố Thâm Chu khựng bút.
Sau đó nhíu mày, nghiêm túc hỏi: “Ngài có tiền sử bệnh tim không? Trong nhà có ai có bệnh sử không?”
An Nhược Cố: “…”
Không hiểu phong tình, đúng chuẩn trai thẳng cứng đơ.
Cảm ơn, đời trước có.
Cậu lắc đầu, Cố Thâm Chu tiếp tục ghi chép: “Vậy ngoài ra còn cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?”
An Nhược Cố nhớ lại phần miêu tả nhân vật của nguyên tác: “Tôi sinh non, thể trạng từ nhỏ đã yếu. Gần đây thời tiết chuyển mùa, chắc là cảm nhẹ.”
Cố Thâm Chu gật đầu, ghi tiếp. Anh rõ ràng không phải kiểu bác sĩ hay tò mò chuyện riêng tư của bệnh nhân. Sau khi kiểm tra một lượt các chỉ số cơ bản liền nói:
“Có cảm nhẹ theo mùa, nhưng không nghiêm trọng. Với thể trạng như vậy, đổi mùa dễ mắc bệnh. Cần bồi bổ từ từ, không có gì đáng ngại.”
“Vậy không cần làm thêm xét nghiệm gì sao?” An Nhược Cố hỏi, mắt vẫn nhìn chằm chằm anh.
Cố Thâm Chu liếc mắt nhìn, chỉ thấy vẻ mặt cậu vô cùng “hồn nhiên”.
Cậu chậm rãi bổ sung: “Không cần rút máu hay gì sao?”
“…”
Hôm nay là bị gọi gấp đến nên Cố Thâm Chu không mang thiết bị chuyên sâu. Hơn nữa biết tính Phó Yến hay lo chuyện bé xé ra to nên vốn dĩ anh có chút không kiên nhẫn.
Nhưng không hiểu sao hôm nay lại... phá lệ kiên nhẫn.
“Hiện tại không nghiêm trọng, chưa cần.”
“Vậy thì tốt quá, cảm ơn Cố bác sĩ.”
An Nhược Cố thở phào, mắt cong lên cười tươi.
Sau đó lại hỏi:
“Cố bác sĩ, tôi có thể xin cách liên hệ của anh được không? Nhỡ đâu sau này thấy không khỏe còn có thể hỏi anh.”
Thấy đối phương có chút ngập ngừng, cậu lập tức bổ sung:
“Nếu bất tiện thì thôi cũng được. Tôi tìm trên Baidu chắc cũng ra. Dù sao cũng không nghiêm trọng…”
“Không sao.”
Cố Thâm Chu rút điện thoại, mở WeChat.
“Cố bác sĩ mới tốt nghiệp sao?”
An Nhược Cố quét mã xong lại hỏi, “Trông còn trẻ quá.”
“Ừ, vừa tốt nghiệp không lâu.”
“Vừa tốt nghiệp mà đã làm bác sĩ riêng cho Phó tổng rồi, lợi hại ghê á.”
Cố Thâm Chu: “Không có gì. Phó gia với nhà tôi quen nhau từ lâu, Phó tổng cũng quan tâm tôi nhiều.”
Nói trắng ra là có quan hệ.
An Nhược Cố: “…”
Nghe xong câu đó suýt sặc.
Cậu cười tiếp: “Phó tổng thật có phúc. Có một người thân quen từ nhỏ, lại tín nhiệm như vậy, làm bác sĩ riêng, chắc chắn rất yên tâm.”
Cố Thâm Chu ngẩn người.
Anh nghe ra được — An Nhược Cố đang cố gắng tìm lời để khen mình.
Nhưng... hai người bọn họ có gì liên quan đâu nhỉ? Là vì anh là bạn Phó Yến nên cố lấy lòng?
Cố Thâm Chu lặng lẽ nhìn An Nhược Cố.
Cậu này đúng là rất đẹp — chắc do thể trạng yếu, không thường ra ngoài, làn da trắng nõn, mắt đẹp, màu mắt nhạt, ánh mắt như phủ một lớp sương mỏng.
Không lạ khi Phó Yến chọn người như vậy.
Chỉ là…
Thật đáng tiếc.
Một người như vậy, lại không biết mình đã yêu sai người.
---
Đêm đó, Phó Yến không trở về.
Lão Lưu thấy vậy còn cẩn thận giải thích:
“Phó tổng bận công việc, chứ không phải không quan tâm ngài đâu. Ngài xem, còn đặc biệt điều mẹ Trương đến chăm sóc sinh hoạt cho ngài. Mẹ Trương từng ở Phó gia hơn mười năm, nấu ăn cực kỳ ngon. An tiên sinh buổi tối muốn ăn gì?”
Không về hả? Tốt quá rồi!
An Nhược Cố nhướng mày: “Mẹ Trương đâu? Tối nay tôi vừa hay muốn ăn vài món, làm phiền bà rồi.”
Tâm trạng tốt, khẩu vị cũng khá lên.
Thân thể tuy yếu, nhưng còn đỡ hơn kiếp trước nhiều.
Ngày đầu tiên xuyên thư đã kiếm được công việc lương 20 vạn mỗi tháng, còn gặp được crush khiến lòng rung động — đáng để ăn mừng một bữa thịnh soạn.
Lão Lưu ngẩn người, thấy cậu không buồn chút nào, trái lại còn vui vẻ, thì nhẹ cả người.
“An tiên sinh, ngài thật nghĩ thoáng, là chuyện tốt. Phó tổng dù sao cũng bận, không thể lúc nào cũng ở bên được…”
“Không về thì không về chứ, tôi cũng còn phải sống mà.”
An Nhược Cố cười tươi: “Lưu thúc, bảo mẹ Trương chuẩn bị nhiều món ngon chút. Mọi người cùng ăn cho vui.”
Lão Lưu sững sờ: “Chúng tôi?”
Vội xua tay: “Sao được ạ! Chưa từng có quy củ như vậy…”
“Có gì không được?”
An Nhược Cố bình thản: “Tôi ăn không hết, có mọi người ăn cùng sẽ vui hơn.”
Lãng phí đồ ăn là đáng xấu hổ lắm đó nha!
Lão Lưu cảm động đến suýt khóc: “An tiên sinh…”
“Gọi tôi là Tiểu An là được.”
Lão Lưu nghẹn ngào: “Cậu tốt như vậy, theo Phó tổng nhất định sẽ sống rất tốt!”
An Nhược Cố: “…”
Cái gì vậy? Ở đây còn quản luôn việc đối tượng nên gọi nhau thế nào à?