Ngươi từng nghe nói đến “pháo hôi” chưa?
Thông thường, bất kể là trong tiểu thuyết hay phim truyền hình, để tình yêu khắc cốt ghi tâm của vai chính có thể cảm động trời đất, cốt truyện thường phải trải qua đủ loại cẩu huyết và hiểu lầm tréo ngoe. Nhưng vì thiên tài cũng chỉ là số ít, cho nên đúng lúc ấy, các "pháo hôi" sẽ xuất hiện.
Họ có thể là đá kê chân, là mồi châm lửa, là chất xúc tác cho mọi sóng gió, sẵn sàng dâng hiến chỉ số thông minh, nhân phẩm, thậm chí cả mạng sống của mình... chỉ để tình yêu của vai chính được thúc đẩy.
Rất khéo.
An Nhược Cố mặt không cảm xúc nghĩ: hiện tại, cậu chính là một cái pháo hôi xui tận mạng như vậy.
“—— Tôi nói trước cho rõ. Tuy tôi đưa cậu về, nhưng đừng vọng tưởng mơ ước đến thứ không thuộc về mình.”
Trước mặt, giọng nam nhân lạnh nhạt vang lên: “Cậu nên biết thân phận của mình là gì.”
Thân phận của tôi?
An Nhược Cố ở trong lòng dựng ngón giữa.
Ta là cha nhà ngươi đấy.
Tối qua còn đang truyền nước biển nằm trong phòng bệnh, vừa mở mắt ra liền xuyên đến chỗ quỷ quái này, chỉ cần nghe tên đối phương nói, An Nhược Cố đã lập tức nhận ra —— mình xuyên thư rồi.
Đây là quyển đam mỹ ngược luyến mà cậu mới đọc không lâu trước đây. Nhân vật chính công tên Phó Yến, nhân vật chính thụ tên Thẩm Thanh Thành, hai người dây dưa mười năm tình thù, ngược tới ngược lui, hiểu lầm nối tiếp hiểu lầm, cuối cùng quay lại bên nhau trong một màn “truy thê hỏa táng tràng” rực lửa.
Tác giả hành văn bình thường, nhưng khả năng sắp đặt hiểu lầm thì đỉnh của chóp. Hai vai chính vì không biết nói chuyện mà lẽ ra cốt truyện 20 vạn chữ bị kéo lê thành hơn 100 vạn.
Trong đó có một tình tiết then chốt: Thẩm Thanh Thành bị phản diện ly gián, thương tâm xuất ngoại, bỏ lại Phó Yến ôm một bụng hiểu lầm và đau khổ. Một ngày nọ, Phó Yến tình cờ gặp một nhân viên quán cà phê có diện mạo giống Thẩm Thanh Thành đến tám phần, xúc động nhất thời liền mang người ta về nuôi ở biệt thự ngoại thành.
Người kia chẳng cần làm gì, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, đóng vai “Thẩm Thanh Thành bản lỗi” là được.
Sau đó Thẩm Thanh Thành trở về, vì chọc tức người yêu cũ, Phó Yến cố tình diễn vai một kẻ si tình với thế thân. Nào là tuyên bố với Thẩm Thanh Thành rằng người hắn yêu là thế thân chứ không phải y, nào là liên tiếp đứng về phía thế thân trước mặt bạn trai cũ.
Dĩ nhiên, sau khi hai vai chính giảng hòa, thế thân sẽ bị đá văng ra ngoài, không nơi nương tựa, chết thảm đầu đường.
Lúc đọc truyện, An Nhược Cố đã chẳng có chút cảm tình nào với cái vai thế thân này, nhưng cũng hiểu rằng, cậu chỉ là một công cụ, được thiết lập để đẩy nhanh tuyến tình cảm của vai chính. Vai ác thì cũng phải có người đóng.
Chỉ là không ngờ... cậu lại xuyên thành cái công cụ này.
Mà người đang đứng trước mặt cậu – lạnh lùng như muốn đóng băng cả gian phòng – chính là nhân vật chính công Phó Yến, vừa mới nhặt “An Nhược Cố” từ quán cà phê về nuôi.
Phó Yến, trong nguyên tác là một đại tổng tài chuẩn mẫu: cao 1m88, vai rộng eo thon, gương mặt lạnh lùng sắc bén, khí thế dọa người.
So với hắn thấp hơn mười phân, An Nhược Cố chẳng hề bị áp bách, chỉ muốn giơ chân đá thẳng người này ra khỏi cửa.
Yêu người ta thì tự đi mà đuổi! Đừng lôi ta vào diễn trò.
Nghĩ đến đây, cậu tức đến ho khan hai tiếng.
An Nhược Cố ở đời trước là người bệnh mà qua đời. Từ nhỏ đã mắc bệnh tim bẩm sinh, cha mẹ cậu sau khi sinh thêm em trai liền chẳng còn mấy quan tâm. Ốm đau triền miên suốt hai mươi mấy năm, sống lay lắt tới 25 tuổi mới tắt thở.
Cho nên cậu chẳng lưu luyến gì thân thể cũ, chỉ tiếc là vất vả lắm mới xuyên đến thân thể mới... lại vẫn là ốm yếu!
Thảm.
Quá thảm.
Nghĩ đến đây, cậu ho càng dữ.
Phó Yến nhíu mày.
Người trước mặt từ lúc bước vào đã mặt trắng bệch như bệnh nhân, giờ lại đỏ mặt vì ho, bất giác khiến đường nét vốn trắng nõn mềm yếu kia nhiễm chút sắc máu, nhìn vào… càng có cảm giác sống động.
Đáng xấu hổ là, cổ họng hắn lại khẽ nghẹn một cái.
Xinh đẹp.
Lại còn... rất giống.
Ngay cả thân thể ốm yếu cũng giống y như Thẩm Thanh Thành.
Phó Yến nhìn cậu một hồi, cuối cùng sắc mặt cũng dịu đi đôi chút.
“Chỉ cần cậu ngoan ngoãn làm tốt phần việc của mình, tôi sẽ không bạc đãi.”
“Cậu ở biệt thự này, ăn mặc chi tiêu đều sẽ được sắp xếp ổn thỏa. Nếu có yêu cầu gì, có thể nói với tôi.”
An Nhược Cố âm thầm liếc hắn một cái khinh thường.
Phó Yến nói tiếp: “Ngoài ra, mỗi tháng tôi sẽ chuyển vào tài khoản của cậu 200.000. Nếu không đủ, cứ tìm tôi.”
—— Khoan đã?
Bao nhiêu?
An Nhược Cố còn chưa kịp khinh bỉ xong đã lập tức nuốt ngược lại.
Trong truyện hình như không hề nói đến lương bổng!
Cậu ngẩng đầu nhìn Phó Yến – vị tổng tài có khuôn mặt tiêu chuẩn tra nam – đang dùng ánh mắt khinh miệt nhìn mình: “Tôi biết cậu vì tiền. Yên tâm, chỉ cần nghe lời, tiền sẽ không thiếu.”
Hai trăm ngàn một tháng?
Xin lỗi.
Cậu thừa nhận, vừa rồi mình nói hơi lớn tiếng.
Ngay cả gương mặt tra nam này giờ phút này cũng toát ra ánh sáng nhân tính rực rỡ khó cưỡng.
Tuy rằng An Nhược Cố là thanh niên ba tốt gốc chính quy, cậu cũng biết rõ dính vào chuyện tình cảm của người khác sẽ chẳng có kết cục tốt. Nhưng nói đi cũng phải nói lại:
Kiếm tiền mà, nói cảm tình thì khách sáo quá rồi.
An Nhược Cố trầm mặc một giây, nghiêm túc hỏi:
“…… Có ký hợp đồng không?”
Phó Yến: “?”
“Ít nhất cũng để lại chứng cứ chứ, vạn nhất anh lật lọng thì sao? Ghi âm cũng được.”
Phó Yến đánh giá cậu một lượt, dường như bị bộ dạng non nớt chưa hiểu sự đời này chọc cười, lạnh nhạt nói: “Tôi, tổng tài tập đoàn Phó thị, còn cần đi lừa cậu?”
An Nhược Cố: “……”
Sao trên đời thực sự có công ty nào tên là “tập đoàn Phó thị” vậy?
Quả nhiên là văn cẩu huyết, chỉ cần tác giả viết ra, ai cũng chấp nhận được.
Truyền thống tốt đẹp của Trung Hoa là gì?
—— Tới cũng tới rồi.
Sống thôi, xuyên rồi còn biết làm gì.
Vì hai trăm ngàn, có nhẫn đến mấy cũng phải nhẫn.
Cậu ổn định lại cảm xúc, cố tỏ ra kinh ngạc nói:
“Ồ, vậy đường đường tập đoàn Phó thị dùng người mà không ký hợp đồng lao động à?”
“……”
Phó Yến trầm mặc một lúc.
Lẽ ra hắn phải nổi giận.
Nhưng không hiểu sao, An Nhược Cố cứ mang theo cái vẻ lươn lẹo vô hại đó, lại khiến hắn cảm thấy không thể để người này chiếm thế thượng phong.
Cuối cùng, giọng điệu tuy khó nghe nhưng lời vẫn nói ra:
“Được, hợp đồng thì hợp đồng. Tôi sẽ bảo thư ký chuẩn bị cho cậu.”
“Còn nữa.”
Hắn tiện tay rút ra một chiếc thẻ phụ, ném cho cậu: “Thẻ phụ của tôi, muốn mua gì cứ dùng. Không giới hạn.”
Không chỉ trả lương, còn có chi tiêu riêng!
Mà chi tiêu còn không cần hóa đơn!
An Nhược Cố sáng rỡ cả mắt: “Cảm ơn lão bản!”
Phó Yến: “……”
Thật ra hắn mang người này về hoàn toàn là do xúc động, giờ nhìn thấy khuôn mặt giống người cũ lại càng phiền, liền kiếm cớ rời đi, giao việc lại cho quản gia – lão Lưu.