Rõ ràng Tịch An và Lục Tư Viễn chỉ cách nhau mười tuổi, vậy mà mối quan hệ mẹ con giữa họ lại chẳng kém gì ruột thịt. Năm hai mươi lăm tuổi, Tịch An gả vào nhà họ Lục. Khi đó Lục Tư Viễn mười lăm tuổi, Lục Mẫn mười một tuổi, đúng vào thời kỳ nổi loạn, phản nghịch nhất của lũ trẻ. Khi ấy hầu như không ai lạc quan về cuộc hôn nhân giữa bà vợ trẻ và ông chồng lớn tuổi, lại càng không ai lạc quan về cái nhà hỗn loạn này. Ấy thế mà cô gái còn non nớt vừa bước ra từ trường y đó lại vững vàng gánh vác được cả gia đình, thu phục được hai đứa trẻ mà làm em trai em gái thì còn tạm được, chứ làm con thì nghe thật quá xa vời. Cô khiến cậu bé chỉ kém mình mười tuổi kia chịu mở miệng gọi mình một tiếng “mẹ”, khiến cô bé tính khí cổ quái, khép kín kia cam tâm tình nguyện gọi mình là “mẹ”.
Từ những năm tháng thanh xuân rực rỡ nhất đến hiện tại, Tịch An chưa từng sinh cho nhà họ Lục lấy một mụn con, nguyên do trong đó, ai cũng biết rõ. Ấy vậy mà mười mấy năm trôi qua, vị phu nhân nhà họ Lục đã bước vào tuổi sinh nở muộn đến không thể muộn hơn ấy… lại mang thai rồi.
“Cảm ơn.” Nghe vậy, Lục Tư Viễn nở một nụ cười nhẹ nhàng, dịu dàng đáp.
Chu Tô Kỳ nhìn Lục Tư Viễn bất chợt mỉm cười, sững sờ. Thì ra, anh cũng có thể cười dịu dàng như thế này sao???
Lục Tư Viễn thu dọn đồ đạc, khoác áo khoác mỏng, xách cặp công văn, “Tôi đi trước đây, mai gặp.”
“Ờ??? Ừ! Mai gặp.” Chu Tô Kỳ ngơ ngẩn như bị lag mất vài giây, mãi đến khi nghe Lục Tư Viễn nói lời tạm biệt, cô mới luống cuống gật đầu đáp lại.
Lục Tư Viễn bước ra khỏi văn phòng với dáng vẻ ung dung chậm rãi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT