“Làm cũng làm rồi có gì phải ngại?”
Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng lúc nghe câu đó, Lục Tư Viễn cảm thấy người đàn ông kia đang cười, một nụ cười xấu xa lấp lửng. Dù vậy, nó nhẹ đến mức khiến cậu không chắc là mình có nghe nhầm không.
Cậu hít một hơi thật sâu, run run đưa tay xuống dưới, chạm vào nơi khó nói kia… mãi đến khi cảm nhận được sạch sẽ rồi mới rụt tay về. Dù vậy, hai vành tai đỏ rực như luộc tôm vẫn chưa chịu hạ nhiệt.
Vệ Đông dựa người vào tường, cứ lặng lẽ chờ Lục Tư Viễn rửa ráy xong xuôi.
Lâu lâu không động đậy, đôi chân mỏi nhừ và đau nhức khiến Lục Tư Viễn phải nhăn mặt. Mồ hôi túa ra trán, cậu ngẩng đầu lên, định tranh thủ để nước cuốn sạch mồ hôi. Ai ngờ người kia lại bất chợt đứng thẳng dậy, Lục Tư Viễn muốn lùi lại nhưng đôi chân không còn chút sức lực, bước hụt một cái rồi loạng choạng ngã xuống.
Vệ Đông vội vươn tay đỡ lấy, nhưng cũng vì dồn hết sức lên phần thân trên, nên không giữ nổi thế đứng. Trong bóng tối, hai người loạng choạng va vào nhau, kết quả là cả hai cùng ngã, chỉ có điều lần này… người bị đè lại là Vệ Đông.
“A!” Nhưng mà cái vị trí bị đè... đúng là khiến người ta muốn bật dậy chửi thề.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play