“Má ! Đông Tử, mày đúng là không có nhân tính!”
“Vậy chứ mày có chắc là mày có nhân tính hơn tao không?”
“……”
Hai tiếng sau, đám người Lưu Chấn mang theo “vũ khí” khí thế hừng hực kéo đến nhà họ Vệ. Không còn cách nào, Vệ Đông tuy chẳng có ưu điểm gì nổi trội, nhưng đã nói là làm, mà làm thì chuẩn không cần chỉnh không ai có thể thi hành đến nơi đến chốn được như anh.
Hôm nay Lâm Vĩ bận chút chuyện nên đến Giang Nam Uyển hơi muộn. Anh ta còn chưa kịp uống ngụm nào thì Hà Lỗi và Lưu Chấn đã khui ra làm nóng người một vòng rồi. Người lái là Lâm Vĩ.
“Đệch! Cái thằng khốn này thật sự thả chó ra đón khách hả?!”
Cổng lớn nhà họ Vệ vừa mở, một hàng chó ngao Tây Tạng được xích dài, con nào con nấy nhe răng trợn mắt, xích sắt kéo căng kêu cạch cạch, khiến ba thằng đàn ông đến định “xử” người mà đứng đực mặt ra nhìn nhau. Tên này chơi ác quá thể rồi?!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT