Vệ Đông vốn đã cao, nay đứng trên bậc thềm càng thêm cao lớn. Anh đứng đó, nhìn Lục Tư Viễn đi về phía mình, còn chưa kịp bước xuống thì đã nghe tiếng gã đàn ông theo sau Lục Tư Viễn kêu lên không to không nhỏ, bước chân vừa nhấc lên liền dứt khoát dừng lại.
“Hoàng Kiến Vĩ! Anh đủ rồi đấy!” Lý Tuyết Văn chạy tới, nghiến răng ken két, như thể muốn xé toạc gã đàn ông kia ra.
“Này, tôi làm sao nào? Hai người là bạn học cũ, tình cũ gặp lại, tôi đứng bên xem một chút cũng là tội à?” Gã đàn ông cười cợt, nhưng trong mắt lại chẳng chút che giấu ác ý và chán ghét.
“Hoàng Kiến Vĩ—” Lý Tuyết Văn gằn giọng, rốt cuộc người này còn muốn khiến cô mất mặt tới mức nào nữa? Khi nãy cô như trúng tà, không tài nào khống chế được miệng mình, nhưng vừa nghe tiếng bước chân Lục Tư Viễn rời đi, bỗng chốc như tỉnh mộng.
Cô rốt cuộc đang làm cái gì thế này?!
Lục Tư Viễn khẽ thở dài, gần như không thể nhận ra, hơi ngẩng đầu nhìn Vệ Đông rồi nói:
“Có việc thì liên lạc sau.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play