“Thời buổi này ấy à, kẻ nghèo thì nghèo kiết xác, người giàu thì giàu nứt đố đổ vách..."
Tài xế taxi lắc đầu, khởi động xe rời khỏi cái chốn nhà giàu mà chưa từng có chiếc taxi nào bén mảng vào như Giang Nam Uyển.
Người phục vụ đứng ở cửa từ xa đã thấy một người đàn ông đang chậm rãi tiến vào. Nhìn kỹ vài lần, đến khi người kia còn cách khoảng ba mét, anh ta cuối cùng cũng xác nhận được danh tính.
“Ngài Vệ?!”
“Ừ.”
Người đàn ông ngậm điếu thuốc giữa hai ngón tay, nhàn nhạt đáp một tiếng. Bước chân chậm rãi mà vững vàng, vừa nói vừa bước lên bậc thềm trước cổng.
Dưới ánh đèn, gương mặt góc cạnh của anh hiện ra trong vùng sáng tối giao nhau, tạo cảm giác sâu thẳm khó đoán.
Người phục vụ lập tức cúi đầu tỏ vẻ kính trọng, không cần nói gì cả, lặng lẽ dẫn đường cho vị khách.
Người đàn ông không nói gì thêm, vừa đi vừa rít thuốc, đến khúc ngoặt cuối hành lang thì dập đầu thuốc giữa ngón tay, ném thẳng vào thùng rác cách đó hai mét.
Vừa lúc đó, người phục vụ cũng mở cánh cửa cuối hành lang, một cánh cửa không biển số nhưng chạm khắc hoa văn vô cùng tinh xảo.
Bên trong hơi tối và có tiếng ồn nhỏ. Người phục vụ vừa định lên tiếng thì người đàn ông phất tay, ý bảo anh ta rút lui.
Người đàn ông bước vào phòng, với tay bật đèn, cả gian phòng VIP sáng bừng. Anh vừa đảo mắt nhìn một vòng, còn chưa kịp nhìn kỹ lần hai, thì trong phòng đã vang lên một tràng hò hét như sấm:
“Đệch! Đông Tử——”
Tiếng hô vừa dứt, ba thằng đàn ông to xác chẳng buồn giữ hình tượng, nhào tới như trâu mộng. Đứa này đè đứa kia, tạo thành một đống “bánh kếp người”, đè lên cái thân hình đang nằm dưới khiến người đó la oai oái:
“Mẹ kiếp! Đè chết tao rồi——”
…
Sau màn “phát tiết cảm xúc”, đám đàn ông ấy đã bình tĩnh hơn, dọn dẹp lại căn phòng, để lại một không gian gọn gàng cho anh em tâm sự chuyện cũ.
“Má! Mày còn biết quay lại à? Tao tưởng mày chết dí ở xó xỉnh nào rồi cơ!” Lưu Trấn đấm vào vai Vệ Đông một cái, nhe răng ra như muốn… cắn người.
“Ý mày là mong tao chết ngoài kia luôn hả?” Vệ Đông liếc mắt, giọng lười biếng.
“Dám chắc là không rồi! Tao mà dám rủa mày, khác gì tự rủa mình?” Lưu Trấn đảo mắt, còn lâu mới dám.
“Không phải tao nói chứ, Đông Tử, mày về lúc nào vậy? Về cũng không báo anh em một tiếng. Mấy năm qua mày biến đi đâu thế? Im hơi lặng tiếng.” Hà Lỗi vừa nói vừa rót đầy cốc rượu cho Vệ Đông, mặc kệ cốc kia vẫn còn gần đầy.
“Về từ hôm qua.” Vệ Đông nhún vai, ngửa cổ uống cạn cốc whisky, rồi thản nhiên nói tiếp, “Đi lang thang khắp nơi ấy mà.”
“Thấy sao?” Lâm Vĩ cười híp mắt, cầm lấy chai rượu Hà Lỗi vừa rót xong, uống nốt.
“Cũng bình thường.”
“Xì! Bình thường mà mày dám biệt tích ba năm à?” Lưu Trấn xua tay.
Anh em ba mươi năm quen biết, ai chả hiểu tính ai?
Vệ Đông cười cười, không đáp lời.
“Đông ca! Em nghe anh Lâm nhắc đến anh từ lâu rồi, hôm nay mới được gặp, em kính anh một ly!” Trong phòng ngoài ba anh em thân thiết ra còn có một nhóm thanh niên lạ mặt.
Vệ Đông tuy thấy mấy người này xa lạ, nhưng không có nghĩa là người ta không biết danh tiếng anh.
Anh lơ đãng liếc sang chàng trai đang mời rượu, nhấc ly lên qua loa, chỉ chạm môi vào ly chứ chẳng uống giọt nào.
Người đầu tiên mở lời, mấy người sau cũng lũ lượt tới mời. Nhưng Vệ Đông đều chỉ nhấc ly hờ hững, không nể mặt.
Ngoài ba người anh em chí cốt kia, mấy người này anh chẳng nhận ra ai, nên rượu cũng chẳng đáng uống.
Những người kia thấy thái độ ấy thì cũng không dám làm phiền nữa, lặng lẽ rút về ghế, ngồi xem ba anh em tâm sự.
“Má! Cái kiểu sống ung dung tự tại của mày đến khi nào mới chấm dứt vậy? Tao nhìn mà phát thèm!” Lâm Vĩ tặc lưỡi.
“Thèm gì? Muốn thì vác ba lô lên đi là được mà.”
“Tao dám đi chắc? Tao mà đi là ông già tao ăn sống tao tại chỗ luôn ấy!” Cả nhà chỉ chờ tao kế nghiệp, giờ mà bỏ đi là toang luôn!
“Thì học theo Đông Tử ấy.”
“Tao tự biết thân phận mình, nói thật, trong cái hội mình không thiếu người bản lĩnh, nhưng bảo tìm được người như Đông tử thì chịu luôn, chẳng có ai thứ hai đâu.” Lâm Vĩ nhếch môi.
Trong cái vòng tròn anh em của họ, ai cũng ngầm hiểu: nếu Vệ Đông nhận mình là hạng hai, thì chẳng ai đủ gan đứng ra tranh hạng nhất.
Vệ Đông liếc mắt nhìn Lâm Vĩ: “Cậu nói quá rồi.”
“Ồ kìa, anh học được cả khiêm tốn rồi à? Lạ thật đấy!” Lâm Vĩ chớp mắt, cười giỡn.
Vệ Đông nhún vai, đáp: “Già rồi, nên biết thu mình lại.”
“Già cái đầu mày! Trong bốn đứa, mày là trẻ nhất, lại còn bày đặt 'già' với tụi tao, xạo l*n ai nghe?”
“Thì tao xạo mày đấy…”
Ba anh em đang nói chuyện rôm rả thì quản lý Giang Nam Uyển đẩy cửa bước vào, cúi chào lễ phép:
“ Lưu tổng, bên khu bar đang có người gây chuyện, phá cả quầy, còn làm khách bị thương.”