Lục Mẫn đứng ngoài cửa, nghe đoạn đối thoại giữa hai người họ, cười khẽ một tiếng, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy có gì đó không ổn:
“Anh, rốt cuộc anh làm sao vậy? Sao sắc mặt kém thế?”
Lục Tư Viễn lắc đầu: “Anh không sao.”
“Thế hôm nay anh uống thuốc gì đấy?” Ban nãy bị chuyện hai người kia làm rối hết cả tâm trí, bây giờ Lục Mẫn mới sực nhớ ra, lúc cô tới thì thấy người đàn ông kia đang đút thuốc cho anh mình.
“Thuốc cảm.” Lục Tư Viễn buột miệng nói luôn.
Vệ Đông khẽ hừ một tiếng, đối với kiểu nói dối miệng trơn tru, chẳng cần nghĩ trước của Lục thị trưởng, lần này hiếm hoi lại không phản bác gì.
“Anh tưởng em ba tuổi à?” Lục Mẫn càng nghĩ càng thấy không đúng. Cô nhớ lúc nãy hình như còn nghe người kia nói “không đau nữa rồi” gì đó?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT