Về chuyện Lục Tư Viễn mang thai, Vệ Đông mất đến hai ngày để tiêu hóa hết mọi thứ, đến giờ vẫn thấy khó tin.
Anh chợt nhớ đến một chuyện. Hôm đó, sau khi kết thúc, Lục Tư Viễn mệt đến mức không nhúc nhích nổi. Anh không ôm cậu vào phòng tắm, chỉ mang nước đến lau người. Khi Lục Tư Viễn đỏ mặt né tránh, anh còn đùa rằng: “Không lau sạch hết thì chẳng phải sẽ mang thai mất sao?”
Khi đó chỉ là một câu nói đùa. Nhưng không ngờ, lời nói vô tình ấy… lại trở thành sự thật.
Người này thật sự đã mang thai con của anh. Thật sự đã tạo nên một sinh linh. Chỉ tiếc… sinh linh đó, lại không thể giữ lại.
Nếu không có tai nạn kia, nếu phôi thai ấy thật sự đã bám vào cơ thể cậu, liệu người này… có bằng lòng sinh con cho anh không?
Nếu như cậu biết bản thân mình có thể mang thai, liệu cậu có bằng lòng vì anh mà giữ lại đứa trẻ ấy không? Với lòng tự tôn của một người đàn ông, với sự cố chấp trong tính cách, liệu cậu có thể chấp nhận điều đó?
Vệ Đông không biết. Cũng không muốn đoán.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT