Lâm Vĩ nhún vai cười nói: “Tuy hôm nay tôi đến gặp Thị trưởng là vì công việc, nhưng dựa vào mối quan hệ giữa tôi và Đông Tử, chắc cũng không cần khách sáo đến mức đó đâu nhỉ? Gọi ‘tiên sinh’ làm gì, cứ gọi tôi là Lâm Vĩ đi, ra khỏi cửa này rồi thì Lâm Vĩ, Lâm Tử Vĩ, Vĩ Tử, cậu gọi cái gì cũng được.”
Lục Tư Viễn vốn không phải người dễ thân thiết, nhưng cũng ngại từ chối thẳng: “Ừ, Lâm Vĩ.”
“Buổi tối đi ăn một bữa nhé, trưa tôi muốn rủ cậu, kết quả nhà cậu không nói hai lời, chạy luôn cái vèo, suýt nữa cho tôi nổ đầu.” Lâm Vĩ chỉ chỉ trán mình, nghiêm túc nói với Lục Tư Viễn.
Lục Tư Viễn hơi cạn lời, người này đến là để bàn công việc chứ? Mà chưa nói việc gì đã rủ ăn tối trước?
“Xin lỗi, chắc phải hẹn hôm khác. Tối nay tôi có một cuộc họp khẩn, không thể rời được.”
“Vậy sao? Tiếc quá. Vậy ngày mai thì sao?”
Lục Tư Viễn bắt đầu thấy đau đầu, người này nghe không ra là cậu đang từ chối cái “bữa ăn đơn giản” đó sao?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play