Nếu chỉ là chơi bời, hắn tuyệt đối sẽ không có thái độ như thế. Trước đây anh ta chưa từng thấy hắn đối với mấy ả bám dính lấy mình có phản ứng như vậy bao giờ.
“Chào cậu, tôi là Lâm Vĩ, anh em chí cốt từ hồi mặc quần hở đũng với Đông Tử. Cứ gọi tôi là Vĩ Tử, hay Lâm Tử, Lâm Vĩ gì cũng được. Cậu xưng hô sao cho tiện?” Tay đã bớt tê, Lâm Vĩ chủ động vươn tay với Lục Tư Viễn.
Lục Tư Viễn hơi nghiêng người bắt tay anh ta: “Chào anh, tôi là Lục Tư Viễn.”
Nghe thấy tiếng nói khàn đến mức gần như không còn giọng, Lâm Vĩ hơi sững người. Gì thế này?
Vệ Đông không nói một lời, buông tay khỏi tay lái, từ túi áo mình móc ra một ống thuốc giống hệt của Lục Tư Viễn, đổ ra hai viên, trực tiếp nhét vào miệng Lục Tư Viễn, rồi trừng mắt với cậu một cái: “Bảo em ngậm miệng, không được nói chuyện.”
Động tác của gã đàn ông rất thô bạo, khi nhét thuốc vào miệng Lục Tư Viễn còn va vào răng cậu, khiến cậu hơi đau.
Lục Tư Viễn đỏ ửng vành tai, cậu không quên, phía sau còn có người ngoài ngồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT