Lục Minh Đào khẽ cười khổ: “Chuyện bao nhiêu năm về trước rồi, mấy năm nay cuộc sống yên ổn, anh cũng quên gần hết rồi.”
“Đàn ông nói mà không giữ lời thì đêm nay ngủ phòng sách!” Tịch An trừng mắt liếc ông, “Trước khi cưới đã nói, sau khi cưới vẫn nói suốt ba năm, em đã mềm mỏng khuyên nhủ hết lần này đến lần khác, anh nghĩ mấy cái vết rộp ở miệng em lúc đó là mọc cho vui chắc…”
“Tiểu Viễn yêu một người đàn ông.”
Tịch An sững người, câu sau còn chưa kịp nói ra đã bị lời của chồng nghẹn cứng lại nơi cổ họng, há miệng mà chẳng nói nổi một chữ, cả người cứng đờ, hoàn toàn không phản ứng kịp.
“Nó nói sẽ kết thúc, nhưng không phải bây giờ. Nó bảo chỉ là muốn để lại cho cuộc đời mình chút gì đó để ghi nhớ. Nó nói sau khi chấm dứt với người kia, sẽ lấy vợ sinh con, tiếp tục sống theo kế hoạch được định sẵn.” Lục Minh Đào vùi mặt vào cổ vợ, giọng khàn khàn mơ hồ.
“Chuyện này… từ khi nào vậy?” Tịch An đẩy ông ra, vừa kinh hãi vừa rối bời, nói cũng lắp bắp.
“Anh không hỏi bắt đầu từ bao giờ, nhưng chắc là cũng được một thời gian rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT