Có một ngày, người mẹ dịu dàng đột nhiên nói với cô rằng: mẹ… sắp rời đi rồi. Đó là ký ức rõ ràng nhất trong thời thơ ấu của Lục Mẫn. Còn những chuyện khác, đối với một đứa trẻ chỉ mới vài tuổi mà nói, không gây được cú sốc quá lớn vì cô còn chưa hiểu chuyện. Cô chỉ biết, mẹ đã đi rồi, không cần họ nữa. Về sau xảy ra chuyện gì, cô hoàn toàn không chứng kiến tận mắt, nên cũng không có hận thù sâu sắc hay oán ghét mãnh liệt như anh trai.
“Anh, em biết anh hận bà ấy, nhưng cho dù anh có hận thế nào, bà ấy vẫn là mẹ mình. Dù bà có sai ngàn vạn lần, thì bà vẫn từng yêu thương chúng ta…”
“Yêu thương chúng ta?” Lục Tư Viễn đột ngột quay sang nhìn cô, ánh mắt đầy châm chọc và lạnh lẽo, “Lục Mẫn, em chắc rằng người đàn bà đó từng yêu thương chúng ta sao?”
“Trên đời này làm gì có người mẹ nào không yêu con mình? Tịch An còn có thể yêu thương chúng ta như con ruột, huống hồ gì là người đã sinh ra chúng ta?”
“Vậy nên, vì anh không thể tha thứ cho bà ta, anh là kẻ độc ác phải không?” Lục Tư Viễn nghiến răng hỏi.
Lục Mẫn bị ánh mắt và giọng điệu dữ dội đó của anh dọa sợ, lắp bắp: “Anh…”
“Trong mắt em, bà ta rất đáng thương, bà ta sa sút đến thế, nằm chờ chết trong bệnh viện, mà anh không thể nói nổi một lời tha thứ, anh chính là kẻ tàn nhẫn, vô tình, máu lạnh, đúng không? Ý em là vậy phải không? Trong mắt em, trong lòng em, anh — Lục Tư Viễn chính là một thằng khốn nạn máu lạnh tàn nhẫn, đúng không?!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT