Trình Cố Khanh từ ngoài trở về doanh địa, mọi người đều yên lặng chỉnh lại giường đệm, chuẩn bị an giấc. Mai còn phải dậy sớm, ai nấy đều muốn ngủ sớm một chút.
“Lão đại, ngươi về rồi a.” Mao Thất vừa thấy Trình Cố Khanh liền bước tới, ra vẻ thần bí mà hỏi: “Trong hộp kia rốt cuộc là cái chi?”
Mao Thất tức giân, hộp ấy rõ ràng là y phát hiện ra, cớ sao không cho y được phần nào. Thôn trưởng liền mời vài vị tộc lão đến bàn bạc, suốt một ngày không biết trong hộp có gì, ngủ cũng chẳng yên.
Trình Cố Khanh đối với việc Mao Thất tự nhận làm tiểu đệ, chỉ im lặng, cũng chẳng khước từ. Đã xưng hô là bái, thì cứ bái. Với thân phận Trình quả phụ như ta đây, nếu không thu lấy vài tiểu đệ, e là phụ lòng thiên phú mất rồi.
“Không có gì cả.” Có bạc, có thân phận... nào thể tùy tiện nói ra? Trình Cố Khanh dĩ nhiên chẳng thể tiết lộ sự thật với Mao Thất.
“Lão đại, ngươi đừng lừa ta, rõ ràng là trong đó có bảo vật!” Mao Thất nào phải kẻ ngốc, chẳng thấy thất thúc công lúc trở về, bước đi nhẹ nhàng, mặt mày hớn hở đó ư? Còn bảo là không có gì — dối quỷ chắc?
“Cho dù là có bảo vật, thì sao? Ngươi dám đoạt chắc?” Trình Cố Khanh chẳng buồn giải thích thêm. Có bản lĩnh thì cứ đoạt, không dám đoạt thì nhịn mà nuốt xuống bụng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT