“Ăn thịt hổ, lại đây a.” Thôn trưởng kêu gọi thôn dân đến dùng bữa, mỗi người đều tự mang phần cơm của mình. Từ lão nhị cùng đại trạch Hoàng Sơn Tử xách theo mấy cái bánh bao cùng chén đũa mà tới, không thể đem về ăn, tiểu oa nhi nhìn thấy, thể nào cũng nháo đòi ăn cho bằng được.
“Tạ Chùy Tử, ngươi không đi a?” Minh Châu còn tưởng Tạ Chùy Tử cũng sẽ nhập hội.
Tạ Chùy Tử khẽ lắc đầu, bụng chẳng buồn động.
Thuở trước từng lê la xin ăn trong thôn, đến cơm thừa canh cặn cũng cam tâm nuốt xuống. Giờ thân phận đã khác xưa, lại không dám đụng tới thịt thà. Y nhìn sang Trình Cố Khanh, trong lòng dâng lên muôn phần cảm kích.
Năm đó, khi tuyệt vọng tận cùng, bụng trống rỗng tưởng chết đi, nhạc phụ nhạc mẫu như thần tiên hạ phàm, toàn thân sáng rỡ, hỏi y có muốn theo họ về nhà. Khi ấy chẳng chút do dự, gật đầu cái rụp, được ăn chén cháo trắng đầu tiên trong đời, cùng miếng thịt heo béo tròn thơm ngậy đầu tiên. Lúc đó nghĩ, dẫu có rơi vào địa ngục sau đó cũng can tâm.
Sự tình cứ vậy tiếp diễn, khiến Tạ Chùy Tử hạnh phúc đến mê mẩn đầu óc. Không chỉ được ăn no mặc ấm, còn học được nghề trong tay. Điều duy nhất họ yêu cầu, là cưới Minh Châu, đối xử thật tốt với nàng.
Tạ Chùy Tử đến nay vẫn chưa tin được, sự tốt đẹp thế này lại rơi trúng lên người mình. Há chẳng phải cha mẹ nơi chín suối hiển linh phù hộ?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT