“Nương, người hại ta thảm quá rồi!” – Từ lão tam oán giận sâu sắc, thấy nương mình như kẻ không muốn sống, cắm đầu bỏ chạy, ngỡ rằng phía sau có hung vật truy đuổi, trong lòng sợ hãi cực độ, liền cõng Văn Bác chạy theo.
May mà Văn Hâm có Nhị Tráng cõng, bằng không cũng bị quẳng lại. Trông cậy vào Tằng thị thì chẳng mong gì, bản thân còn chẳng bước nổi, toàn nhờ nhị tẩu dìu mà đi.
Từ lão tam ngồi bệt xuống đất, nặng nề nhìn Trình Cố Khanh, không buồn hé miệng một lời.
Hoàng thị cũng chẳng muốn mở miệng, giống hệt Từ lão tam, ngồi phịch xuống đất, thần sắc vô cùng uể oải.
Chủ yếu là quá mỏi mệt, mệt tâm hơn mệt thân. Suýt chút nữa bị nương mình hù chết, vô duyên vô cớ bị kéo theo bỏ chạy. Không một lời giải thích, nếu là rắn rết thật, chi bằng bắt về hầm một nồi canh, chẳng phải tốt hơn ư?
Thông gia Lâm bà tử càng khổ sở, tuổi đã cao, chẳng thể chạy nổi, bất đắc dĩ phải dựa vào đại trạch và Xuyên Tử Bảo Châu dìu đi. Còn cháu ngoan đáng thương, bị kéo lê một đoạn dài, suýt nữa trẹo chân.
“Nương, ta mệt muốn chết rồi…” – Minh Châu đầy oán thán, bị nương hù dọa khiếp vía, bản thân chẳng chạy nổi, toàn nhờ Tạ Chùy Tử kéo đi. Vừa rồi còn ngã dúi dụi bên đường, ăn no một tràng đất cát.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play