Từ gia tìm được một chỗ hoang vắng ngoài xa, nơi đó có thể tạm nghỉ chân. Bảo Châu bưng lên một nồi thịt hươu kho, bên trong là thịt hươu bào mềm mại, thêm cả nồi lớn rau dại hầm lẫn xương. Tối nay không còn ăn củ sen nữa, bằng không sắp thành Na Tra người toàn củ sen mất rồi.
Hoàng thị giữ lấy muôi múc, phân thịt hươu kho và bánh bao cho từng người. Rau dại hầm xương thì ai muốn bao nhiêu tùy ý.
“Nương, thịt hươu bào ăn thật là ngon,” Từ lão đại vừa thấy nương gắp cho mình một đũa thịt liền nhấm nháp, khen không dứt lời. Thịt mềm, nhiều nước, không chút mùi tanh, quả thật tức phụ rất khéo tay, nấu ăn càng ngày càng khéo.
“Ta từng được ăn cùng cha.” Minh Châu nói rồi, mới chợt cảm thấy mình thất thố, liếc mắt nhìn nương, thấy sắc mặt bà vẫn bình thản, không nói gì, trong lòng bỗng hối hận vì đã nhắc tới cha.
Trình Cố Khanh đương nhiên không để tâm, bà cũng chẳng phải Trình quả phụ. Huống chi, thịt hươu bào hôm nay thực sự hương vị đặc biệt, chẳng trách mọi người đều thích món ăn hoang dã này.
Mấy đứa con còn lại cũng đều trầm mặc, ai nấy âm thầm nhìn Minh Châu. Không phải không thương nó, mà là chẳng biết nói lời gì cho phải. Ai cũng hiểu, cha và nương xưa kia tình cảm sâu đậm. Lần này vội vã chạy nạn, mộ phần cha còn để lại ở Từ gia thôn, chỉ một mình ông cô đơn nơi ấy.
“Đời ta nay mới lần đầu được ăn thịt hươu bào, quả là mỹ vị nhân gian.” Lâm bà tử thấy không khí lặng đi, vội tiếp lời để tránh mọi người lại nghĩ đến chuyện thương tâm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT