Lý thái gia lắc đầu: “Đây là ân nhân cứu mạng của gia đình chúng tôi. Thôi, chuyện đó nói sau, giờ có thể vào thành không?” Cổng thành không phải chỗ để chuyện trò. Chưa vào được, lòng vẫn bất an.
“Thái gia, cô gia đã làm xong thủ tục rồi. Ngài có thể vào thành.” A Tường lấy ra công văn trên tay. Mấy tờ giấy đó đóng dấu kín mít.
Lý thái gia mừng rỡ, sốt ruột nói: “Làm thủ tục có đơn giản không? Ân nhân của ta cũng muốn vào thành.” Trên đường đi, Trình Cố Khanh và mọi người đã bàn bạc. Ba người họ sẽ vào thành: Trình Cố Khanh lo mua lương thực, Từ tú tài thăm dò tin tức, còn Hứa Xuyên Khung mua thuốc. Thôn Từ gia đang thiếu vật tư, cần phải bổ sung gấp.
Lý do họ không định ở lại phủ Vân Châu là vì khi thấy dòng người chen chúc, lòng họ đã sớm không còn hy vọng có thể định cư ở đây.
“Thái gia, cô gia chỉ làm công văn cho gia đình ngài vào thành thôi, không biết ngài đi cùng ân nhân.” Nhà họ Vương nhận được thư của họ Lý muốn đến nương nhờ, lập tức dùng quan hệ để làm công văn. Chỉ cần người nhà họ Lý tới là có thể vào thành.
Vốn dĩ định phái người ra cổng chờ, nhưng quan phủ không mở cổng, quy định bất cứ ai cũng không được đến gần. Việc đưa tin chỉ được làm bởi người của quan phủ. Điều này khiến người trong thành mắng chửi quan lại tham nhũng. Một tin nhắn chậm thì 5 lạng, nhanh thì 20 lạng. Mỗi ngày thu nhập khá hậu hĩnh.
Nhà họ Vương đành kìm nén lo lắng, đợi quan lại đến báo tin ở trong nhà. May mắn thay, không phải đợi lâu, Lý thái gia đã tới.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play