“Tú tài công, phương nam thật sự nhận nạn dân sao? Đi đến đó có thể khai hoang, trồng trọt không?” Từ Oa Đầu nghe thấy hai từ “khai hoang, trồng trọt”, đôi mắt liền sáng rực.
Chuyện Thát Tử có đến hay không thì cần gì phải hỏi. Họ đã đến rồi, ta còn gặp nữa là. Bọn chúng vừa lùn vừa gầy, Trình quả phụ đấm một quyền là chết thẳng cẳng.
Mọi người trong thôn nghe thấy câu hỏi của Từ Oa Đầu thì hớn hở nhìn Từ tú tài. Khai hoang ư, chẳng phải là trồng trọt sao? Tuy vất vả, cực khổ, nhưng đó là nghề của họ.
Từ tú tài nhìn những đôi mắt đầy hy vọng, gật đầu nói: “Tin tức ta tìm hiểu được là như vậy.” Còn thật hay giả, ma quỷ mới biết. Nhưng có hy vọng thì sẽ có động lực để đi tiếp.
Oa oa oa!
Mắt của mấy vị lão nhân đỏ hoe. Nỗi bất an mấy ngày nay được xoa dịu bởi tin tức này. Chỉ cần sống đến phương nam, chúng ta lại có thể trồng trọt. Có thể trồng trọt thì không sợ chết đói, con cháu không phải lang bạt kỳ hồ, thôn Từ gia sẽ có nơi an thân.
Trình Cố Khanh nhìn thấy ánh sáng trong mắt mọi người, rất cảm động. Huyết mạch làm nông vẫn luôn chảy trong họ. Nhưng đến phương nam vẫn còn là chuyện rất xa, trước hết phải chia đồ trên xe đẩy đã, rồi thu lại tiền. Những thứ này là ta đã bỏ tiền túi ra mua.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT