Thôn trưởng cảnh cáo mọi người, lời lẽ thâm thúy: “Khi chạy trốn, ngàn vạn phải trông chừng người cẩn thận. Nếu không phải Phúc Hưng nương từng bước từng bước nhặt về, hừ, giờ này các ngươi phải khóc lóc om sòm rồi.”
Mọi người cười hì hì, chắp tay với Trình Cố Khanh.
“Được rồi, còn một việc nữa. Ở đây có một số hành lý, nhà ai thì lấy về đi. Chỉ được lấy đồ nhà mình. Nếu ta phát hiện ai cầm đồ của người khác, sẽ phải bồi thường gấp mười lần tiền bạc hoặc lương thực.” Thôn trưởng chỉ vào một đống hành lý lớn chất ở một bên.
Một số là do Trình Cố Khanh và Từ Bảo Hỷ nhặt được trên đường đi, một số là do đội của thôn trưởng nhặt được trên đường, một số là do mọi người lên núi đốn cây, đào rau dại mà nhặt được.
Đồ đạc lộn xộn chất đống, phải đợi mọi người tập trung lại mới được lấy về. Phòng trường hợp có người lợi dụng lúc người khác chưa về mà lấy trộm đồ, khiến chủ nhân lại tưởng là bị mất.
Sau đó, thôn trưởng đưa ra một tin tức động trời: “Phúc Hưng nương đã nhặt được 10 lạng bạc trên đường, ai đó, chờ họp xong thì đến nhận lại.”
Wow! Cái gì? 10 lạng bạc! Ai mà lại bất cẩn đến vậy? Mọi người trợn tròn mắt, không thể tin nổi. “Kẻ phá gia chi tử nào mà lại vứt cả bạc đi, hơn nữa lại có tới 10 lạng bạc để mà vứt cơ chứ!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT