Không biết đã đi bao lâu, chỉ biết từ lúc lão đại nghe theo phân phó, cứ thế men theo lộ trình mà đi mãi, đến tận khi hừng đông mới dám dừng chân.
Trình Cố Khanh cùng mọi người đã rời đi được một canh giờ, vẫn chưa thấy bóng dáng đội ngũ phía trước. Trên đường, dấu vết để lại còn rõ ràng, phương hướng không sai, nàng mới yên tâm tiếp tục.
“Trình nãi nãi, Đương Quy ca ca.” Lần này, Nhị Nữu phát hiện ven đường có một tiểu oa nhi toàn thân lấm lem bùn đất, nằm co ro, nửa ngồi nửa ngã. Như vậy mà nàng cũng nhận ra, quả nhiên trẻ con thì dễ nhớ mặt nhau.
Hứa Đương Quy khẽ khóc thút thít, giọng đã khản đặc, chẳng biết đã khóc bao lâu.
Trình Cố Khanh bước tới kiểm tra, thấy tiểu oa đáng thương một chân bị đá cứa rách, vết thương toác ra, máu chảy không ngừng.
“Ta đau quá, Trình nãi nãi.” Đương Quy tuyệt vọng nhìn mọi người, hiểu chuyện mà nói: “Có phải ta sắp chết rồi không? Sẽ chẳng còn được gặp lại cha nương, ông bà nữa.” Đương Quy vốn sinh ra trong gia đình danh môn, thúc bá đều là đại phu, từ nhỏ đã hiểu về sinh tử.
Lẻ loi bị bỏ lại giữa đường, lại bị thương nặng, chảy máu không ngừng… chẳng lẽ đây là khúc dạo đầu của cái chết hay sao?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play