Bên kia ồn ào náo nhiệt, Trình Cố Khanh không kịp nghe ngóng, hiện tại đang vội vàng kiểm kê hành lý. Nàng sai người đi tìm từng gia chủ, xem có ai đánh rơi vật gì quý giá không.
Hoàng thị sau khi giặt giũ xong xuôi, đem quần áo phơi nắng cho khô, cũng mau chóng chạy về phụ giúp kiểm tra. May thay, đồ đạc của nhà nàng đều còn nguyên.
Riêng những người khác thì sao?
“Trời đánh thằng ăn cắp! Mười cân bột trắng của tôi bị mất rồi! Đội trưởng, ngươi nhất định phải làm chủ cho tôi a!” – Lưu bà tử vừa sát xong rượu thuốc, tinh thần sảng khoái, nghe thấy đội trưởng kêu kiểm kê, bèn chạy đến xem đồ của mình, không ngờ mất trắng cả bao bột mì!
Mười cân bột trắng kia là bà để dành cho đứa cháu nội tham ăn, nay mất rồi, lòng đau như cắt.
“Đội trưởng, tôi tiếc đứt ruột, ai mà ác tâm đến vậy, trộm của tôi? Kẻ đó đời này sinh con không có hậu môn!” – Lưu bà tử tức đến đỏ mặt, chạy tới bên Trình Cố Khanh gào khóc, kêu cha gọi mẹ.
Hương thân nghe bà nói có tận mười cân bột trắng, ai nấy đều “ồ” lên kinh ngạc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT