Trần Tân Vân lập tức hoảng loạn, mặt tái mét. Cô khóc nấc hỏi Bạch Miên:
“Đại sư, tôi phải làm sao bây giờ? Cố Diệu nhất thời chưa đến kịp, bệnh viện nói tình trạng của mẹ tôi nghiêm trọng lắm rồi, xin cô hãy nghĩ cách giúp tôi!”
Bạch Miên đương nhiên không thể khiến Cố Diệu dịch chuyển tức thời đến đây, nhưng cô chỉ vào điện thoại của Trần Tân Vân: “Bảo y tá gọi điện cho Cố Diệu, phải nhanh lên.”
Trần Tân Vân do dự một chút rồi lập tức hiểu ý của Bạch Miên. Cô gửi số điện thoại của Cố Diệu cho y tá bệnh viện, và tha thiết cầu xin y tá gọi cho Cố Diệu, sau đó mở loa ngoài ở cạnh giường để mẹ cô có thể nghe thấy giọng Cố Diệu.
Sau một hồi trao đổi, y tá đồng ý yêu cầu của Trần Tân Vân. Cố Diệu đang trên đường ra sân bay, y tá dễ dàng gọi được cho bà ấy. Sau khi giải thích đầu đuôi câu chuyện, y tá đặt điện thoại cạnh gối của Doãn Hữu Phúc. Doãn Hữu Phúc nhắm nghiền mắt, sắc mặt xám xịt, tín hiệu cảnh báo đã phát ra từ thiết bị bên cạnh.
“Alo, đồ lính đào ngũ này, tôi vừa định đến tìm cô, vậy mà cô lại muốn trốn đi à?”
Dù đã nhiều năm trôi qua, nhưng giọng Cố Diệu không thay đổi nhiều. Vừa nghe thấy giọng nói này, hàng mi của Doãn Hữu Phúc khẽ run lên.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT