Mễ Tiểu Cầm tức giận đập bàn: "Cô nói cái gì vậy hả? Cô nói thế không phải rõ ràng là ám chỉ tôi sao? Con của tôi mất tích rồi, tôi sắp chết vì lo lắng, vậy mà cô vẫn còn ở đây nói lời châm chọc, có còn tình người không vậy!"
Để không làm bầu không khí thêm căng thẳng, Hạ Mang không nói gì nữa, nhưng trong lòng cô vẫn nghi ngờ hai vợ chồng này. Bạch Miên lặp lại: "Để tôi bắt mạch, mọi chuyện sẽ sáng tỏ. Hai người cứ giằng co thế này chỉ làm lãng phí thời gian quý báu, mỗi phút giây trôi qua, đứa bé sẽ thêm một phần nguy hiểm."
Mễ Tiểu Cầm chần chừ một lúc, quay sang chồng chất vấn: "Mau đưa tay ra cho Đại sư bắt mạch đi chứ, anh còn do dự cái gì?"
Tần Tuấn Phong hỏi ngược lại: "Sao em không để người ta bắt mạch cho em đi, chẳng lẽ em có chuyện gì giấu giếm, sợ Đại sư nói ra?"
Mễ Tiểu Cầm bị hỏi đến có chút mất bình tĩnh, mặt cô đỏ bừng, cãi nhau với Tần Tuấn Phong: "Chuyện giấu giếm? Bố nó, tôi có thể có chuyện gì giấu giếm chứ? Hàng ngày tôi bận tối mắt tối mũi đều là vì anh và con, con có được thành tích như ngày hôm nay cũng là công lao của tôi, tôi đối với hai người không thẹn với lương tâm!"
"Vậy thì em cứ để Đại sư bắt mạch đi." Tần Tuấn Phong thuận miệng nói.
Mễ Tiểu Cầm suy nghĩ một lát, đột nhiên gật đầu: "Được, vậy thì để Đại sư bắt mạch cho tôi."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play