Bình Minh Xa không hề chột dạ, cười giải thích: “Lúc giúp con thu dọn phòng không cẩn thận nhìn thấy, bài văn của con trai ba hay quá, một lúc không để ý đã xem đến mê mẩn.”
Bạc Tễ rửa giẻ lau, xoay người lau khô dầu mỡ cùng vệt nước trên bệ bếp, lại cẩn thận lau thêm cái máy hút khói đã ố vàng cũ kỹ, mới mở miệng: “Cậu ấy không biết nên ba đừng nói với cậu ấy. Con không muốn khiến cậu ấy khó xử.”
Giống như bây giờ cũng đã rất tốt rồi.
“Tiểu Tễ, nghe ba nói này.” Bình Minh Xa nghiêm mặt, giọng hơi nghiêm túc: “Đình Đình quá mức đơn thuần, nếu con không nói thì e là nó căn bản chẳng nhận ra được lòng con…”
Bạc Tễ bình thản tiếp lời: “Không nhận ra thì càng tốt, như vậy con mới có thể mãi mãi làm bạn với cậu ấy.”
Bình Minh Xa hít sâu một hơi. Ông biết tính con trai mình bướng bỉnh, cho dù làm ba nói cũng chẳng có tác dụng gì.
Ông nhìn nhánh cây ngoài cửa sổ lay động theo gió, trong lòng chợt dâng lên bi thương, ánh mắt trống rỗng khẽ thì thầm:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT