Lão ma ma mắng: "Dương ca nhi, sao con có thể nói ra lời như vậy, chẳng lẽ không biết a nhà con sẽ thương tâm sao?" Bà cũng biết con khổ, nhưng nỗi đau trong lòng ca nhi nhà mình bà cũng tương tự biết đến.
Tống Dương nghe xong thì không lên tiếng. Hắn cũng có thể lĩnh hội, chỉ là hắn căn bản không thể tha thứ. Nếu như hắn không bị đưa đến nơi này, thì tất cả mọi chuyện đã thay đổi khác đi rồi.
Tống Khánh Hạ ôn nhu nói: "A, thôi đi, con cũng không hy vọng Dương ca nhi hiện tại có thể tha thứ cho con." Vô luận năm đó bọn họ có nỗi khổ tâm gì, nhưng chuyện đã làm qua căn bản không thể nào xóa bỏ được.
Lâm Vũ Tinh cũng biết một số chuyện không thể ngay lập tức thành công. Nếu không phải e ngại hắn là bệnh nhân, thì lúc này hắn tuyệt đối sẽ mạnh miệng nói một trận. Cho dù là đại ca hắn cũng vậy.
Tình cảm của a ma đối với hai người ca ca xưa nay chưa từng thay đổi, chỉ là bị vướng bởi lời hứa năm đó mới không đến. Huống hồ khi bọn họ kết hôn, a phụ và a đã gửi tiền bạc sang.
"Đừng nói a như vậy bất kham, cho dù bản thân chưa từng đến thăm huynh, chỉ có điều trong khả năng của mình, hắn đều sẽ cho các huynh sự giúp đỡ nhất định." Giọng Lâm Vũ Tinh rất nhẹ nhàng, lại mang theo sự kiên định.
Tống Dương một bộ dạng không tin, "Làm sao có thể?" Ngoại trừ nãi nhà hắn, những người khác đối với hắn đều không lạnh không nhạt, đặc biệt là cậu, cứ như là kẻ thù vậy. Nếu không phải nãi, e rằng hắn đã không thể sống đến tuổi trưởng thành.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play