Lâm Vũ Tinh cũng biết ý tưởng của mình đối với người cổ đại có chút ngớ ngẩn, chỉ là hắn nhớ lại trước tận thế đúng là có báo cáo như vậy. Mặc dù bây giờ họ vẫn chưa cày ruộng, mạ thóc cũng chưa được ươm, nhưng hắn dự định nói trước với người trước mặt.
"Vũ ca nhi nói có thể thì được thôi." Một hán tử nào đó đã trở thành "nô lệ" của phu lang, thấy Vũ ca nhi có vẻ thấp thỏm, liền nhanh chóng trả lời.
Lời hắn nói khiến Lâm Vũ Tinh buồn cười: "Đồ ngốc, chuyện này ta thật sự chưa làm bao giờ, nhỡ thất bại thì sao?"
Đây cũng là điều hắn cân nhắc nhiều nhất. Chỉ là, nông dân muốn phát gia trí phú chỉ dựa vào ruộng đồng thì tuyệt đối không thể. Hắn nhất định phải tìm cách khác.
Chờ khi ruộng trong thôn đều đã cấy mạ xong, nhà của họ có thể bắt đầu xây dựng, đại khái đến đầu mùa đông là có thể hoàn thành.
Hướng Thiên cười nói: "Lương thực của chúng ta có thể ăn được đến mùa đông năm sau. Nếu không đủ thì lại lên trấn mua."
"Ta sẽ cố gắng kiếm tiền nuôi gia đình. Mùa xuân có rất nhiều con mồi xuất hiện, lúc đó những món ăn dân dã cũng rất nhiều người thích ăn, chúng ta có thể mang lên trấn bán." Phu lang nhà hắn muốn làm gì thì cứ làm, không cần bận tâm nhiều như vậy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT