Cả người Lý Tú Ngọc trạng thái không được tốt lắm, dường như không ngờ Lâm Vũ Tinh này đầu óc lại xoay chuyển nhanh đến thế. Không, có lẽ trước đây hắn chưa bao giờ coi trọng ca nhi trước mắt, cho nên mới có thể bất cẩn như vậy.
"Trưởng thôn, tôi cũng không có ý này." Lý Tú Ngọc vội vàng giải thích, "Vốn dĩ việc này chính là do Cẩu Đản bướng bỉnh mới ra nông nỗi này, nhưng Lâm Vũ Tinh không tin, chuyện này..." Câu nói tiếp theo hắn cũng không biết làm sao tiếp tục.
Giá như đổi lại là lời của mình, cũng sẽ không tin tưởng lý do như vậy. Nếu không phải trưởng thôn nhúng tay điều tra chuyện này, hắn cũng không thể để đứa trẻ ra nhận tội.
Lâm Vũ Tinh liếc nhìn trưởng thôn, rồi nhìn Lý Tú Ngọc, sau đó mới chậm rãi nói: "Thím cứ nói mãi việc này là do đứa trẻ làm. Giá như thật sự là do đứa trẻ bướng bỉnh mà dẫn đến lương thực lẫn nhiều cát như vậy, tôi cũng sẽ không thật sự tính toán với trẻ nhỏ, để cha mẹ nó dạy dỗ lại là được rồi, thế nhưng..." Hắn dừng lại một lát, rồi tiếp tục giải thích, "Đây rõ ràng là cố ý làm, thóc của tôi lại phơi ở chính giữa. Nếu đứa trẻ bướng bỉnh thì sao lại nhằm vào đống thóc ở giữa của tôi? Đáng lẽ thóc của những người khác cũng phải gặp xui xẻo chứ."
Lời này vừa nói ra, trong đại sảnh yên lặng như tờ. Lý Tú Ngọc hận không thể lấy giẻ bịt miệng Lâm Vũ Tinh, để hắn đừng nói nhiều nữa.
Lữ Tố Vân và phu quân mình liếc nhìn nhau, trong lòng hai người đều vô cùng kinh ngạc, cảm thán Lâm Vũ Tinh có sức phán đoán lợi hại như vậy. Những người như họ, sống lâu năm ở nông thôn, không nghĩ tới điều này, không hổ là người từng làm hạ nhân trong gia đình giàu có.
Trưởng thôn Hướng Công Nghĩa liếc nhìn phu phu Hướng Khải Vinh, "Nếu Hướng Thiên gia không định tha thứ cho các ngươi, vậy ngày mai sẽ..." Lời còn chưa nói hết đã bị Lữ Tố Vân cắt ngang.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT