Lâm Vũ Tinh cảm thấy người này có bệnh, bệnh không nhẹ. Hắn tại sao phải đi xin lỗi người khác, huống hồ họ mới là người làm chuyện đuối lý (sai trái), dựa vào đâu mà muốn đổ trách nhiệm lên người mình?
Âu Dương Liên bị Lâm Vũ Tinh tránh ra, hắn áp căn bản (hoàn toàn) không hề nắm được ống tay áo của người trước mắt. Lúc này sắc mặt hắn đỏ bừng, "Lâm Vũ Tinh, ngươi tại sao có thể như vậy? Nếu như ngươi không nói ra sự việc, thì danh tiếng của cậu mợ tôi sẽ không bị ngươi hủy hoại, thậm chí danh tiếng của chồng tôi cũng không tốt."
Chồng hắn là người sắp đi thi, làm sao có thể để người trước mắt làm hỏng? Rất nhiều người trên trấn đều biết cậu mợ hắn đã làm chuyện mất mặt như vậy, không muốn đưa con đến lớp học nữa, tự nhiên thu nhập sẽ thiếu.
Lời nói của hắn khiến Lâm Vũ Tinh cảm thấy rất buồn cười. Người đó có phải ở trong nhà quá lâu rồi không, ngay cả những điều thị phi khúc chiết (đúng sai phức tạp) cơ bản nhất cũng không phân biệt được, "Tôi nhấn mạnh lại một lần nữa, hành động của họ là tự thực ác quả (tự làm tự chịu), không liên quan gì đến tôi."
"Nếu họ sợ người khác nói, vậy thì không nên làm ra chuyện hại người lớn như vậy."
Chuyện này là hắn gặp phải, nếu đổi thành ca nhi khác, e rằng còn không biết sẽ náo loạn thành hình dáng gì. Nếu nghiêm trọng, còn có thể đáp thượng (mất đi) mấy mạng người. Lúc đó Hướng Tề Tuyên đừng nói là người đi thi, nhà tù ngược lại có phần của hắn.
"Ngươi bây giờ không phải rất tốt sao? Tại sao..." Âu Dương Liên còn chưa nói hết thì đã bị cắt ngang.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT