Lúc này mặt trời không còn nhiều ánh sáng tàn dư, ánh sáng vàng kim nhàn nhạt chiếu rọi lên khuôn mặt mọi người, phủ một tầng dư vị, chỉ có điều bầu không khí trong sân có chút không hòa hợp.
"Nhanh lên, đỡ tao tới, không ai được động vào con lợn rừng!" Lão phu lang cứ nghĩ mọi người không nghe thấy, vì vậy lần thứ hai gầm lên một tiếng.
Trong mắt Lâm gia a thẩm thoáng hiện vẻ tham lam, hắn kiềm chế sự kích động trong lòng, đỡ bà nội đến bên cạnh con lợn rừng. Lão phu lang sờ sờ cái thân thể mập mạp của con lợn rừng, càng thêm thỏa mãn, "Một phần này cho ông lão, một phần này cho Tín ca nhi và Ý ca nhi, còn lại là của tao."
Câu nói này của bà ta coi như đã chia xong con lợn rừng, còn người trong cuộc là người đã vác con lợn rừng về thì hoàn toàn bị quên lãng.
Những người khác nghe lão phu lang nói xong, trong mắt đều lộ ra vẻ không thể tin được. Lòng người này sao lại thiên vị đến mức này chứ?
Lâm Vũ Tinh cười lạnh nói, "Bà nội, bà có phải nghĩ sai rồi không? Con lợn rừng này là cháu khó khăn lắm mới kéo về, không có phần của bà đâu."
Cậu vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy loại người kỳ cục như vậy. Cha cậu dù sao cũng là con ruột của người này, vậy mà kết quả ngay cả phần lòng lợn tệ nhất cũng không được chia, đủ thấy bà nội này căn bản không có lòng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT