Trong thôn, bá tánh vốn quen dậy sớm, cho nên khi trưởng thôn theo người làm đến Lâm gia, trong viện đã có không ít thôn dân vây quanh, rì rầm bàn tán.
Lý Tố ban đầu vẫn còn mặt nặng mày nhẹ, khí thế hung hăng, giơ tay múa chân như muốn ăn tươi nuốt sống người ta. Nhưng khi trông thấy nhi tử mình bị trói gô lại, mặt mũi bầm dập, miệng còn bị nhét vải, nhất thời sững người, trên mặt hiện lên vẻ rối rắm, tựa như “hận rèn sắt không thành thép” lại thêm phần mất mặt.
“Trưởng thôn gia gia, ngài phải làm chủ cho Vũ ca nhi nhà con a…”
Thời điểm trông thấy trưởng thôn, giọng Lâm Vũ Tinh lập tức nghẹn ngào, đôi mắt đỏ ửng, vẻ ấm ức tích tụ suốt đêm như bùng phát.
Trưởng thôn vừa nhìn thấy nam tử bị vứt lăn lóc trên đất, đã đại khái hiểu ra, lập tức dựng thẳng quải trượng, nện “bốp” một cái xuống sân:
“Các ngươi là hán tử thôn Lý gia, vì sao lại lén lút mò đến thôn Lâm gia chúng ta giữa đêm khuya, dám cả gan khi dễ ca nhi nhà người ta?!”
Lâm Vũ Tinh trong lòng mừng thầm. Lão trưởng thôn này tuy tuổi có lớn thật, nhưng nói một là một, rất có khí phách. Vì vậy hắn cúi đầu, giả vờ rụt rè tủi nhục, còn em trai hắn – Lâm Vũ Thần – thì phối hợp vô cùng ăn ý, lập tức kể lại chuyện xảy ra đêm qua, còn không quên thêm mắm dặm muối vài phần.
“Phi! Đúng là mặt người dạ thú! Nếu không phải Vũ ca nhi nhà ta lanh trí, giữ mình nghiêm cẩn, thì trong sạch đã mất hết rồi!”
A ma Lâm Vũ Tinh giận đến xanh mặt, hận không thể một cước đá gãy chân tên kia.
Lý Tường Vũ rõ ràng đã từ hôn, còn dám mò đến giữa đêm, chẳng khác nào cầm thú!
Mọi người trong thôn xôn xao bàn tán, ánh mắt đổ dồn về phía Lý Tường Vũ, mà y chỉ biết điên cuồng lắc đầu.
Lý Tố thì nổi trận lôi đình, hét lên phản bác:
“Lâm Vũ Tinh! Ngươi chớ có ngậm máu phun người! Nhi tử ta tương lai là người đọc sách làm quan, sao có thể để ý đến một ca nhi dâm đãng như ngươi? Ta phi! Đừng có dát vàng lên mặt mình nữa!”
Lâm Vũ Tinh sớm đoán được hắn sẽ không dễ dàng buông tha, liền ngẩng đầu lên, tay áo nhẹ nhàng lau đi “nước mắt” không hề tồn tại. Hắn đã tìm gừng, tìm hành, tìm cả tỏi mà không có, đành tự diễn cảm xúc.
“Lý a ma! Chính tai a ma ta nghe thấy, nhân chứng đầy đủ. Đừng nghĩ đến chuyện chối cãi!”
Hắn chợt đổi giọng, ánh mắt long lanh lại lóe tia sắc bén:
“Mà nói đến hôn sự này… rốt cuộc là ai hủy, còn chưa biết đâu.”
Thiếu niên mỉm cười nhàn nhạt, khóe môi cong lên một độ cung hoàn mỹ, khiến người ta nhìn vào liền thấy chột dạ.
Lý Tố giận đến run người, hung hăng trừng mắt nhìn hắn. Rõ ràng là một đứa gầy yếu tàn tật, vậy mà khi đứng đó lại khiến người ta cảm giác như bị lưỡi dao cứa qua.
“Lâm Vũ Tinh! Bất kể ngươi giảo biện thế nào, hôn sự này nhất định phải hủy! Mau đem ngọc bội trả lại đây!”
Trưởng thôn thân là nam tử, vốn không nên can dự sâu chuyện tranh chấp giữa ca nhi, nhưng đã đứng ra thì nhất định phải công bằng. Ánh mắt ông quét qua hai bên, rõ ràng không dễ bị qua mặt.
Lâm Vũ Tinh lại khẽ nhếch môi, lời lẽ thong thả mà kiên quyết:
“Các vị thúc bá, a ma, Lâm gia chúng ta cùng Lý gia từng có hôn ước, vốn là chuyện tốt. Nhưng từ khi Vũ ca nhi ta bị tật chân, sắc mặt bọn họ liền thay đổi. Ta vốn định âm thầm từ hôn để giữ thể diện cho họ, không ngờ bọn họ lại rêu rao khắp nơi, còn toan tính huỷ hoại danh tiết của ta.”
“Ngọc bội ấy, ngày ta quyết định từ hôn đã trả lại cho Lý Tường Vũ rồi. Không tin có thể lục soát người hắn, xem thử có đúng hay không.”
Người trong thôn nghe được thì vô cùng chấn động. Ca nhi... từ hôn?! Đây là lần đầu tiên họ thấy chuyện như vậy. Từ trước đến nay không phải chỉ có nam nhân chủ động thôi hôn hay sao?
Người làm của Lâm gia bước lên, trực tiếp lục soát. Quả nhiên từ trong áo Lý Tường Vũ rơi ra ngọc bội có ánh lục quang. Cả thôn lập tức ồ lên.
Kẻ xấu đã lộ mặt.
Lý Tố sắc mặt đại biến. Dù không rõ tại sao ngọc bội lại ở trên người nhi tử, nhưng lúc này chỉ thấy bản thân mình bị vả mặt không kịp trở tay, liền gào lên:
“Lâm Vũ Tinh! Ngươi là tiện nhân!”
Lâm Vũ Tinh nhìn hắn một cách khinh miệt, hất cằm lên, cao giọng tuyên bố:
“Trưởng thôn gia gia, các vị hương thân! Việc hôn nhân này, là chính bổn thiếu gia không cần! Nam nhân này, là bị ta vứt bỏ!”
"Ngươi, tiện nhân, ta gi*t ngươi!" Lý Tố điên rồi, đôi tay trực tiếp hướng tới khuôn mặt Lâm Vũ Tinh...…