Hướng Tề Tuyên nghe những lời đó thì thẹn quá hóa giận, giọng nói giận đến nổ phổi: “Lười nói nhiều với cái đồ đanh đá như ngươi.” Nói xong liền trực tiếp lên giường nằm, để lại Âu Dương Liên một mình trơ mắt nhìn bóng lưng hắn.
Nước mắt Âu Dương Liên không ngừng chảy xuống, y xưa nay chưa từng nghĩ tới phu quân tương lai của mình lại là dáng vẻ này. Quả nhiên là y đã ảo tưởng quá nhiều, mới có thể rơi vào bẫy rập của người khác. Thế nhưng tất cả chuyện này đều là lỗi của Lâm Vũ Tinh, nếu không có y thì mọi chuyện đã không xảy ra. Trong phút chốc, y đem mọi hận ý trong lòng trút lên đầu Lâm Vũ Tinh, kẻ cầm đầu gây ra nỗi thống khổ cho mình.
Tình huống tương tự cũng xảy ra trong phòng Hướng Bát Quý. Nhìn phu lang vẫn lải nhải mắng chửi không ngừng, hắn không khách khí quát một tiếng: “Ngươi nháo đủ chưa?” Thật là, rõ ràng một gia đình tốt như vậy, cuối cùng lại thành ra cái bộ dạng này. Hắn cũng không biết rốt cuộc là lỗi của ai, nhưng phu lang trước mắt chắc chắn phải chịu hơn một nửa trách nhiệm.
Lý Tú Ngọc đang mắng người thì khựng lại, sau đó sắc bén nói: “Đương gia, chàng có thể xử lý vấn đề như vậy sao? Là con cái, chẳng phải nên nộp hết tiền bạc kiếm được sao?” Vốn việc nhà đã đủ nhiều rồi, vậy mà lão nhị còn đến nhà Lâm Vũ Tinh kia giúp đỡ. Đương nhiên y cũng sẽ không chê bạc, chỉ có điều lão nhị đi làm việc lại chẳng nói một tiếng, khiến y cảm thấy lão nhị căn bản không xem mình là người trong nhà.
“Nếu không xử lý như vậy thì ngươi cảm thấy nên xử lý thế nào?” Giọng Hướng Bát Quý càng thêm không tốt, trong giọng nói mang theo chút nguy hiểm: “Ngươi nuông chiều lão Tam cũng không phải nuông chiều đến mức này. Ngươi nhìn xem bây giờ cái nhà này thành ra cái bộ dạng gì? Ngươi nghĩ lão nhị là lão đại, để mặc cho ngươi thao túng à? Ta quên mất, lão đại cũng đã bị đuổi ra khỏi gia tộc, bây giờ không biết sống chết ra sao…” Vừa nghĩ tới con trai lớn nhất, cho dù hắn không thiên vị, trong lòng vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu.
Giọng Lý Tú Ngọc đầy lạnh nhạt: “Là phu lang nhà nó xúi giục, có kết quả như vậy cũng là y tự chuốc lấy, không thể trách ai được. Ta sủng ái lão Tam thì làm sao? Chàng cũng không khác gì đâu. Chàng nói xem sau này cuộc sống sẽ ra sao đây?” Nói tới đây, y liền khó chịu trong lòng.
Vốn dĩ mỗi tháng trong nhà còn có ba lượng bạc thu nhập, lần này đã giảm đi một nửa. Không, bây giờ đang là mùa bận rộn nhưng chưa có đồng nào, đương gia lại không thể ra ngoài làm việc... Cho dù trong nhà ăn mặc chẳng cần dùng đến bạc, nhưng lão Tam nhất định phải đi học đường, khi đó tiền học phí và chi phí sinh hoạt, đối với những người nhà quê như họ mà nói, gánh nặng thật sự không hề nhỏ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play