Lương Thư Duệ ngẩn người, rồi nói tiếp: “Cô ấy đâu có bắt nạt cô, rõ ràng là cô bắt nạt người ta. Trí thức Hòa, cô làm vậy là không đúng. Chuyện này tôi chưa nói với ai cả, nhưng nếu để những trí thức trẻ khác biết, e là cô cũng khó ở lại điểm thanh niên trí thức. Cô xin lỗi cô ấy đi, bên tôi còn nửa cân đường đỏ, đưa cho cô ấy coi như bồi thường, sau này...”
“Sau này, sau này của anh là của anh, của tôi là của tôi. Trí thức Lương, chúng ta có quan hệ gì đâu mà cần anh thay tôi tặng quà xin lỗi cô ta? Với lại, anh chỉ nghe lời cô ta nói mà bắt tôi xin lỗi? Tôi thấy anh bị cô ta viết đến ngu người rồi đấy.”
Lương Thư Duệ bị cô nói cho đỏ bừng cả mặt: “Cô... sao lại ăn nói như thế được? Tôi chỉ nghĩ cô và em gái tôi tuổi tác xấp xỉ nhau, nhỏ như vậy đã xuống nông thôn không dễ dàng gì. Cô còn nhỏ, làm việc gì cũng không thể lỗ mãng như vậy. Nếu cứ bốc đồng, không nghĩ đến hậu quả như thế, sau này sẽ rất khó sống ở điểm thanh niên trí thức.”
“Trí thức Lương, cảm ơn anh đã quan tâm, tôi tự lo cho bản thân mình được. Tôi nghĩ nếu sau này anh có thể cách xa tôi một chút thì có lẽ tôi sẽ sống tốt hơn ở đây.” Hòa Uyển nói xong liền đứng dậy, nhìn về phía Trần Thanh cách đó không xa đang ra vẻ ấm ức đáng thương. Cô ấy lập tức bước tới, khí thế đó khiến Trần Thanh hơi sợ thật, vội vàng né người, chui ra sau lưng Lương Thư Duệ: “Trí thức Hòa, đang ở điểm thanh niên trí thức mà cô còn định đánh người à?”
“Không đánh thì cô nhớ không lâu được." Cô ấy chỉ vào Lương Thư Duệ nói: “Đấy, lại bắt đầu làm bộ làm tịch trước mặt người khác. À, thảo mai chính là kiểu người như thế đấy, ngoài mặt thì thanh cao, trong sáng, bên trong thì nhơ nhớp, mục nát, chuyên giả vờ ngây thơ, thuần khiết, đúng như dáng vẻ của trí thức Trần bây giờ. Rõ ràng là hôm nay cô ta đẩy tôi, vậy mà lại dám nói không có, còn giả bộ đáng thương trước mặt mọi người.”
Tiết Trân Trân đứng bên cạnh nghe cô ấy giải thích, mắt sáng lên.
Phía Trần Thanh ra vẻ uất ức: “Trí thức Hòa, hôm nay tôi không cẩn thận va vào cô, nhưng cô cũng không thể chỉ vì thế mà đẩy tôi ngã, còn đánh tôi ra nông nỗi này.” Nói xong, nước mắt rơi lã chã, lại quay sang Lương Thư Duệ: “Trí thức Lương, thôi vậy, cô ấy còn nhỏ, tôi nhường cô ấy cũng được, coi như xong đi.”
Một câu ra vẻ ấm ức mà lại rộng lượng ấy khiến mấy nam thanh niên ở điểm trí thức không khỏi mủi lòng, cảm thấy Hòa Uyển quá đáng thật.
Lương Thư Duệ càng mở rộng hai tay, bảo vệ Trần Thanh sau lưng, nghiêm giọng nói với Hòa Uyển: “Trí thức Hòa, không ngờ cô lại thô lỗ như vậy, tôi thật sự thất vọng về cô.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT