Hơ hơ, đúng là kéo nhẹ thật đấy. Sao Trương Thúy Thảo có thể không nhìn ra mưu mô nho nhỏ của Trần Thanh chứ. Hai người họ đều thích Lương Thư Duệ, mà Lương Thư Duệ lại từng giúp Hòa Uyển mấy lần, thế là Trần Thanh ghen lồng ghen lộn lên.
Nhưng Hòa Uyển mới có mười bốn tuổi, biết gì mấy chuyện này đâu. Cô bé luôn tránh né, điều này Trương Thúy Thảo nhìn ra được, ngược lại là Trần Thanh cứ tìm cách bám dính lấy Lương Thư Duệ.
Lương Thư Duệ cũng chẳng ghét bỏ cô ta, nên so với Hòa Uyển, Trương Thúy Thảo càng lo Trần Thanh sẽ ra tay trước.
Giờ có cơ hội tốt thế này, cô ta thật lòng mong Hòa Uyển có thể làm rùm beng lên một chút, để cho Lương Thư Duệ thấy rõ Trần Thanh là loại người gì.
Còn Tô Nhiễm Nhiễm thì nghĩ đơn giản hơn nhiều. Cô ta vốn có kiêu ngạo của riêng mình, nhưng cũng chẳng ngu, nhìn ra mấy người này đang chơi trò gì, và cũng chẳng muốn dính dáng vào.
Hai người họ kéo vài cái cho có, thấy Trần Thanh bị đánh một lúc rồi mới thật sự ra tay kéo hai người ra.
Dù sao Trần Thanh kêu cũng to, cho dù gần đó không có ai thì xa xa cũng có người nghe thấy động tĩnh và chạy tới.
Tô Nhiễm Nhiễm đứng ở chỗ cao, thấy có dân làng đang chạy tới từ xa, lạnh giọng nhắc: “Chuyện giữa các cậu tôi không quan tâm, nhưng lát nữa dân làng có hỏi thì tốt nhất cứ nói là lỡ chân ngã.”
Trần Thanh tóc tai rối bù, không cam tâm hỏi lại: “Tại sao?”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT