Chờ Hòa Uyển từ chỗ chị Trần quay lại bệnh viện huyện thì Tô Nhiễm Nhiễm cũng vừa bước ra, cười tít mắt, cầm theo một tấm chứng chỉ: “Đồng chí Hòa, chị qua rồi!”
“Thật à? Vậy mau về thôi, để đại đội trưởng xem.”
“Không vội, hôm nay chị mời em đi ăn cơm.”
Hòa Uyển bật cười, chẳng khách sáo: “Thật không?”
“Tất nhiên rồi. Nếu không có em, giờ chắc chị vẫn còn khổ sở theo mọi người trong thôn đi cấy đi cày, nghĩ rằng cả đời sẽ cứ thế mà sống.”
Nói đến đây, mắt Tô Nhiễm Nhiễm ánh lên những giọt nước long lanh: “Chị đã viết thư cho ba mẹ, họ bảo chị phải cố gắng làm tốt việc chữa bệnh ở thôn, sau này mới có cơ hội đi lên. Đồng chí Hòa, em nói xem, liệu một ngày nào đó chị có thể làm việc ở bệnh viện huyện không?”
Hòa Uyển nắm tay cô ta, an ủi: “Chúng ta còn trẻ, đường đời còn dài. Chỉ cần cố gắng, đừng nói bệnh viện huyện, bệnh viện thành phố cũng có thể vào được.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT