Ông Hà không nói gì mà dẫn Hòa Uyển vào sân, một lúc sau từ trong nhà đi ra, đưa cho cô ấy một con “cá vàng” nhỏ: “Xem mấy thứ này đổi được bao nhiêu đồ.”
Hòa Uyển lắc lắc thỏi vàng, cảm thấy đồ trong không gian của mình cũng không đủ để bù lại: “Bác ơi, bác đưa thế này nhiều quá, cháu không có đủ đồ để đổi đâu.”
Ông Hà xua tay: “Đồ thì quý thật, nhưng bây giờ không gì quý bằng lương thực. Cứ đưa bao nhiêu tùy cháu.”
Hòa Uyển nghĩ rồi nói: “Thế hôm nay cháu đưa bác hai túi sữa bột, mấy cân thịt heo, thêm một túi gạo, một túi bột mì, với ít hoa quả. Đồ bác đưa, cháu có thể cung cấp lương thực cho bác cả năm, sau này cháu sẽ định kỳ mang đồ đến cho bác.”
“Thế này không ổn đâu, cháu trai, đừng để thiệt nhé, lần trước cháu cũng đưa nhiều lắm rồi.”
Hòa Uyển chỉ cười, không nói, lấy hết đồ trong gùi ra cho ông ấy. Rồi nhân lúc không ai chú ý, cô ấy lén lấy thêm hai túi lương thực từ ngoài vào.
Thấy ông Hà không có việc làm, bà Hà lại bệnh nặng, cô ấy còn đưa cho ông ấy ít phiếu sinh hoạt hàng tháng mình nhận được và thêm hai mươi đồng tiền mặt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT