Khi Hòa Uyển đang ăn đậu phụ nấu cá ở vùng quê, thì ở một nơi khác, Vân Thư Đại lại đang ngồi trong khách sạn đặt mua laptop trên mạng.
Công việc của cô hiện tại phải chạy đi chạy lại liên tục, không thể cố định ở nhà để vẽ như trước, nên nhất định phải mua một chiếc máy tính xách tay cấu hình cao. Giống như hôm nay không có cảnh quay, cô vẫn có thể ở trong phòng tranh thủ tiếp tục công việc vẽ tranh của mình.
Vân Thư Đại lướt web hơn hai tiếng, cuối cùng chốt đơn một chiếc laptop và một bảng vẽ điện tử có độ phân giải cực cao.
Dù ở khách sạn, nhưng cô vẫn không hề thảnh thơi, bắt đầu nghiên cứu kịch bản. Học thoại với cô chưa bao giờ là chuyện khó, dù là đoạn hội thoại dài cả trang giấy, cô cũng chỉ mất khoảng ba phút để thuộc, thậm chí cả lời thoại của bạn diễn cô cũng có thể nhớ kỹ.
Sáng hôm sau có ba cảnh quay của cô, nhưng với cô mà nói thì hoàn toàn không có gì khó. Cảm xúc vừa đủ, biểu cảm chân thật, nước mắt cũng đến đúng lúc. Đạo diễn chỉ yêu cầu thêm một đúp để “bảo hiểm”, còn lại đều một lần là qua.
Diễn xuất ấy khiến Dương Giai Mạch không khỏi thán phục. Khi nghỉ giữa giờ, cô ấy bước đến trước mặt Vân Thư Đại, cười nói: “Thư Thư, có thể add WeChat không?”
“Đương nhiên được mà, cô Dương.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT