Câu nói đó của Hòa Uyển khiến Vương Kiến Quốc và mấy người bên cạnh sững người, sau đó liền gật gù nói: “Đương nhiên là được chứ! Bên mình gần núi, lại có sông, cái ao lớn trong thôn thì bỏ hoang quanh năm, thật quá lãng phí. Nếu sang năm đại đội trưởng xin được công xã mở khu nuôi cá thì chưa chắc đã được phát cá giống miễn phí đâu. Phương án của đồng chí Hòa hay đó, mấy con cá nhỏ vớt được ở đây, đem thả vào ao lớn cũng rất ổn!”
Lý Xuân Sinh băn khoăn: “Nhưng từ đây mang cá về đó, chẳng phải sẽ bị đông cứng hết à? Cá chết cả thì sao?”
Chương Kiến Quân gật đầu nói: “Ta có thể mượn xe đẩy của đội trưởng, chở một thùng gỗ lớn, phủ chăn bông lên giữ ấm. Từ đây đến ao cũng chỉ mất khoảng hai mươi phút, cùng lắm thì lớp trên đông nhẹ thôi.”
Vương Kiến Quốc liền nói: “Thế còn chần chừ gì nữa! Tôi với đồng chí Lương đi mượn xe của đội trưởng. Tiểu Dung với đồng chí Trương sau khi đục xong lỗ thì sang ao lớn cũng đục một cái nhé. Lý Chính, Xuân Sinh, hai cậu tiếp tục ở đây câu cá.”
“Được!”
Trong lúc các nam thanh niên chia nhau hành động, Hòa Uyển kéo Tô Nhiễm Nhiễm mang theo một xô nhỏ đi quanh các hố băng. Cá nhỏ người ta không cần, chỉ cần còn sống là hai cô ấy nhặt hết.
Anh Phó Tuấn và chú Hải Sinh bên kia còn cho họ rất nhiều cá nhỏ nữa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play