Vân Thư Đại cùng chị gái và anh rể ra ngoài hơn hai tháng, đi ngắm biển lớn sông dài, trải nghiệm những phong tục và nhân văn khác biệt, đây là chuyến du lịch khiến cô vui vẻ nhất từ trước đến nay. Những nỗi u uất do cuốn sách để lại trong lòng cũng dần tan biến.

Lúc cô đi là vào khoảng tháng tư, tháng năm, lúc quay về thì Nghiệp Thành đang vào đúng đợt nắng nóng gay gắt.

Lúc cô đi chỉ mang theo một cái vali, lúc về lại là ba cái vali đầy ắp, nào là đồ chơi thú vị, nào là quần áo xinh đẹp, tất cả đều là chiến lợi phẩm mua được trong chuyến đi. Ví dụ như lúc ở Thái Lan, cô thấy một chiếc váy cưới rất đẹp, tấm khăn voan đội đầu dài thướt tha, kiểu tiên khí mộng ảo ấy. Giá chỉ hơn hai nghìn tệ, tuy không phải đồ thiết kế cao cấp hay hàng đặt riêng nhưng trong lòng cô đó lại là chiếc váy cưới hoàn mỹ nhất. Ở thế giới trước cô chưa kịp lấy chồng, ở thế giới này nhất định phải tìm một người đàn ông tốt để gả cho bằng được!

Thu dọn hành lý xong, cô đi tắm một cái rồi định ăn chút gì đó đơn giản. Mở tủ lạnh ra, phát hiện hộp mì ăn liền trước đó đã không còn, hơn nữa cũng không còn xuất hiện cái tình trạng mây mù như lần trước nữa.

Vân Thư Đại cũng không cố chấp làm gì, cô xuống tầng mua sữa, bánh mì, mì ăn liền, táo, chuối và bánh mì nguyên cám.

Sau hai tháng sống chậm lại, cái vụ “tiểu tam” của cô cũng dần hạ nhiệt. Nhưng cô cũng không thể cứ an nhàn mãi được, phải đi làm thôi, phải kiếm tiền, không thể ngồi chờ ăn hết núi vàng được.

Cô vừa nghĩ vừa quay lên tầng, mở tủ lạnh để bỏ đồ ăn mới mua vào. Một lúc lâu chẳng thấy động tĩnh gì, đang định đóng lại rồi thử mở lại lần nữa thì đúng lúc ấy điện thoại reo.

“Thư Thư, về đến nhà chưa con?”

“Mẹ à, con về được một lúc rồi, mới xuống dưới mua ít đồ ăn, giờ đang mở cửa vào nhà.”

Giờ Vân Thư Đại gọi ngày càng tự nhiên, cô vừa nghiêng đầu kẹp điện thoại, vừa vô tình mở toang cả hai cánh cửa tủ lạnh ra.

Kết quả là giây tiếp theo, cái tủ lạnh bình thường ấy bỗng biến thành trạng thái mây mù. Nếu lần trước là do mình hoa mắt, vậy lần này thì sao?

Vân Thư Đại ngạc nhiên đóng sập cửa tủ lạnh lại, hít sâu một hơi, rồi lại mở ra cả hai cánh.

Lần này lại là tủ lạnh bình thường, hoàn toàn không có gì khác lạ. Cô đặt mấy món mới mua vào, nhìn thế nào cũng chỉ là một cái tủ lạnh bình thường.

Lông mày cô sắp nhíu lại thành một ngọn núi, nhưng vẫn nghĩ không ra nguyên nhân. Cô lẩm bẩm: “Rốt cuộc là sai ở chỗ nào chứ?”

“Thư Thư, con nói gì vậy?”

“À, mẹ nói gì cơ ạ?”

“Mẹ bảo, mai mẹ với ba con sẽ về ở hai ngày.”

“Ồ, thế thì hay quá, con mang về nhiều quà cho ba mẹ lắm luôn!”

“Vậy con nghỉ ngơi đi nhé.”

“Vâng ạ, mẹ ngủ ngon.”

Sau khi cúp máy, Vân Thư Đại cẩn thận nhớ lại, loại tình huống kỳ diệu thế này chắc chắn phải có điều kiện. Có thể là lời mình nói ra, hoặc một động tác nào đó.

Đúng vậy, phải mở đồng thời hai cánh cửa tủ lạnh, tình huống này cô gặp hai lần rồi. Lần đầu tiên là lúc mới xuyên đến đây, nhưng cô hoàn toàn không nhớ rõ khi đó đã làm gì hay nói gì.

Cô nhớ lại hành động và lời thoại vừa nãy của mình. Thử đi thử lại chừng mười mấy lần, cuối cùng cô cũng mở ra được “cánh cửa sương mù”, mấu chốt là phải mở cả hai cánh cửa đồng thời và nói “mở cửa”.

Hình như lần đầu tiên cô cũng nói gì đó kiểu như “mở cửa”, vừa rồi gọi điện với mẹ, cũng có nhắc lại hai chữ đó.

Nhìn làn sương trắng lượn lờ như khói, cô đưa tay khẽ chạm vào. Sương mù như tơ lụa, ngưng tụ trong tay thành một dải lụa mềm mại, thoắt cái đã tan ra trong không khí. Một tình huống vừa thần kỳ vừa huyền ảo như thế lại xảy ra với chính mình.

Cô đứng do dự ở cửa thật lâu rồi mới lấy hết can đảm bước vào trong.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play