Lúc quay người đi, Hòa Uyển liếc thấy ánh mắt u oán không cam lòng của Trần Thanh, hơ hơ, nam chính thì đúng là đẹp trai thật, hồi còn trẻ con non nớt cũng từng có lúc thích kiểu trai trẻ rạng rỡ như thế. Nhưng đó là ngày xưa rồi, bây giờ bà đây không còn khoái gu này nữa đâu!
Cô ấy xách cái giỏ tre cũ kỹ xuống chân núi, lúc này đang là tháng tư, miền Bắc mới vừa tan băng, trên núi thật sự chẳng có gì ăn được, chỉ lác đác vài cây bồ công anh với cải hoang, mà cũng còn nhỏ lắm.
Dù đang đói, Hòa Uyển vẫn không nỡ nhổ chúng mang về.
Sau lưng thôn Lý Trang là một ngọn núi lớn trải dài. Đến mùa thu, trên núi đầy rau dại, quả rừng, nấm dại, còn có cả thịt rừng ngon lành nữa cơ.
Trong sách, Trần Thanh đã dùng cái hệ thống vị diện của cô ta để gom được một đống vật tư mang ra chợ đen bán.
Nói thật thì hệ thống của Trần Thanh mạnh hơn của cô ấy nhiều. Còn cái không gian của cô ấy thì chẳng có gì hết, ba món trên kệ đã bị cô ấy ăn sạch từ lâu, đến hộp mì ăn liền cuối cùng cũng bị cô ấy chén sạch trong lúc đói đến mức bụng dính vào lưng.
Cái căn phòng trong không gian đó thì có thể nấu cơm, tắm rửa, ngủ nghỉ, đi vệ sinh, nhưng không có đồ ăn.
Tiền á, tem phiếu á, còn phải đợi thêm một tháng nữa cơ.
Một tuần sau, cuối cùng cũng bước vào mùa xuân gieo trồng. Nói thật, việc rải phân đất với Hòa Uyển đã chẳng dễ gì, mà các công đoạn sau như bới đất, trồng trọt lại càng không phải chuyện cùng cấp độ nữa rồi.
Đại đội trưởng biết cô còn nhỏ tuổi nên cũng nương tay, sắp cho cô một việc nhẹ: thả giống. Thả xong dùng chân gạt đất phủ lên, rồi nhẹ nhàng giẫm hai phát cho hạt giống không bị lộ ra là được.
Công việc này thường do mấy cậu nhóc làm, mỗi ngày được 5 công điểm. Hòa Uyển mới có mười bốn tuổi nên cũng được tính như mấy cậu nhóc trong thôn, mỗi ngày chắc chắn kiếm được 5 công điểm.
Vấn đề chỗ ở thì thế này: trước kia có lác đác vài thanh niên trí thức đến, đông nhất cũng chưa bằng bây giờ.
Trưởng thôn với bí thư thấy tình hình này chắc sau này còn có thêm người nữa. Mấy người thương lượng bèn quyết định dựng thêm một dãy nhà phía sau điểm thanh niên trí thức.
Trần Thanh thì khỏi nói, làm sao chịu thiệt phần mình được. Lúc xuống vùng nông thôn, nhà cô ta cho hơn hai trăm đồng lận! Vừa nghe nói sắp xây nhà, liền đề nghị dựng thêm một gian nhỏ cạnh dãy nhà làm phòng riêng, tiền cô ta tự trả.
Đã có người đầu tiên thì sẽ có người thứ hai. Tần Tự Tường với Tạ Mỹ Huệ bàn bạc xong liền viết thư về nhà. Hai nhà mỗi bên gửi tiền tới, coi như xây phòng tân hôn cho hai người.
Tô Nhiễm Nhiễm thấy có thể ở phòng riêng cũng muốn có một gian, khổ nỗi không có nhiều tiền như vậy. Nghĩ tới nghĩ lui, cô ta bèn rủ Trương Thúy Thảo hùn vốn, mỗi người góp hai mươi lăm đồng, cùng nhau xây một gian.
Mấy người sớm có ý định như Vương Tiểu Dung, Lý Chính, Lý Xuân Sinh cũng góp tiền xây chung một gian nhà.
Đội trưởng với bí thư thấy ai nấy đều tự móc tiền xây nhà, bèn nghĩ: Thế thì mình còn cần xây làm gì nữa!
Tuy vậy, vẫn phải xây thêm vài gian cho có lệ, phòng bên công xã kiểm tra lại bị tố cáo. Cuối cùng cũng dựng thêm hai phòng, để sau này có thanh niên trí thức mới đến, sân trước sân sau, họ muốn chọn ở đâu thì chọn.
Tất nhiên, nhà dựng lên rồi thì phải thu lại vốn thôi! Như Trần Thanh nói, phải thu tiền thuê nhà, mà phòng riêng đâu phải ai cũng ở được!
Hòa Uyển nhìn người ta lần lượt xây nhà mà lòng như lửa đốt, tiếc là cô ấy hết sạch tiền, đành ngoan ngoãn chui về cái giường tập thể.
Dạo này ở điểm thanh niên trí thức cũng không có chuyện gì kỳ lạ, ai nấy đều mệt rã rời. Vì biết nguyên chủ là nhân vật làm nền cho Trần Thanh, nên mấy ngày nay, Hòa Uyển đều tránh xa nam nữ chính.
Vậy nên suốt hơn một tháng qua, Hòa Uyển thì cắm đầu đi làm, còn Vân Thư Đại thì du lịch khắp nơi. Hòa Uyển ăn bánh ngô khô khốc, Vân Thư Đại thì xơi sơn hào hải vị.
Hòa Uyển ngủ trong nhà đất rơi lả tả, Vân Thư Đại thì nằm trong phòng máy lạnh, gió vù vù mát rượi.