Trương Thúy Thảo nói: “Đúng vậy, trước đây tôi chưa từng nghĩ tới. Tôi thì không biết chữa bệnh, nhưng tôi biết làm đủ thứ món ăn, cả muối dưa tôi cũng biết.” Vừa nói đến đây, Trương Thúy Thảo lại cụt hứng: “Hình như mấy bà thím trong thôn ai cũng biết làm, của tôi không tính là có sở trường gì đâu.”
Tô Nhiễm Nhiễm nói: “Nhưng cô biết cắt tóc mà, năm ngoái không phải còn cắt tóc cho đám người Vương Tiểu Dung sao.”
Trương Thúy Thảo xấu hổ cười cười: “Tay nghề đó là tôi học từ bà nội tôi đấy.”
Hòa Uyển nói: “Tay nghề đó rất tốt mà, hôm nào em giúp chị quảng bá một chút. Tuy cắt tóc không kiếm được nhiều tiền, nhưng nếu sau này sống hòa hợp với dân làng, người đến cắt tóc nhiều, tự nhiên cũng hòa nhập được. Còn nữa, thôn mình có một vườn lê, em nghe thím Cúc Hoa trong thôn nói, trước đây mỗi năm ở đây đều có một cái chợ nhỏ, mấy thôn có đồ dư đều mang đến đó đổi một số thứ với nhau, ví dụ như trái cây, rau dưa các kiểu.”
“Đúng vậy, mỗi năm một lần, chỉ tổ chức sau vụ thu hoạch mùa thu, vào tháng Mười.”
“Đổi ở chợ nhỏ thì được bao nhiêu đâu, nếu mình đem mấy quả lê này lên trạm rau quả trên huyện, chắc chắn bán được không ít tiền. Nhưng em phát hiện, cây lê trong thôn mình không hề được cắt tỉa gì, toàn là để mọc hoang cả. Chị Thúy Thảo, nếu chị muốn học, em sẽ tìm cho chị vài quyển sách. Sau này biết quản lý vườn cây ăn quả, biết cắt tỉa cây, đó cũng là một nghề đấy.”
Trương Thúy Thảo nói: “Được chứ, chị bằng lòng học.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT