Trong sách không giới thiệu quá chi tiết về những thanh niên trí thức ở điểm này. Nhưng hình như Tiết Trân Trân không lấy Trương Ái Dân thì phải, e rằng lần này uổng công rồi.
Tiết Trân Trân chắc cũng hơn hai mươi rồi, mấy người đi cùng cô ta đều đã có đối tượng, có lẽ cô ta cũng sốt ruột.
Ba người vừa ăn trái cây vừa trò chuyện, nói chuyện một hồi lại chuyển sang việc trông bắp ngô. Hằng năm vào thời điểm này sẽ có một tháng canh giữ bắp. Mấy năm trước do hạn hán, các công xã thu hoạch chẳng được bao nhiêu, nhưng bên chỗ họ gần núi, lại có sông nên sản lượng lương thực còn tạm ổn, thành ra mấy thôn xung quanh bắt đầu nhòm ngó, hai năm đó mất không ít bắp ngô.
Vì vậy bắt đầu từ lúc đó, cứ đến thời điểm này là họ lại tổ chức thanh niên trai tráng trong thôn thay phiên nhau trông giữ.
Tô Nhiễm Nhiễm nói: “Hồi năm kia mấy cô gái bọn mình đi canh bắp ngô, lúc rảnh còn xuống sông bắt cá nữa cơ.”
Trương Thúy Thảo nhớ lại: “Phải đó, tiếc là Vương Phương về thành rồi, cô ấy bắt cá giỏi lắm.” Nói đến đây ánh mắt bỗng u ám: “Tôi ở đây ba năm rồi, nghe nói bây giờ đang rộ phong trào đi xuống nông thôn, chẳng biết bọn mình còn có hy vọng về lại thành phố không nữa.”
Tô Nhiễm Nhiễm nghe vậy, sắc mặt cũng thay đổi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT