Vì dù sao cũng chỉ mới bắt đầu luyện tập, Mạnh Gia Trạch không yêu cầu quá khắt khe, chỉ tập trung vào một vấn đề duy nhất.
Chúc Duyệt có thể ngập ngừng khi nói, nhưng phải cố gắng kiềm chế sự thúc giục lặp đi lặp lại một từ, quen dần với việc nói liền mạch.
Nhưng đây cũng là một thử thách không nhỏ đối với Chúc Duyệt.
Biến trở lại hình người, Chúc Duyệt ngồi xuống cạnh Mạnh Gia Trạch, dáng ngồi ngay ngắn như một học sinh đang trong giờ kiểm tra đột xuất của lão sư.
Rồi cậu suy nghĩ mãi, vẫn không biết nên nói gì.
Mạnh Gia Trạch dẫn dắt kịp thời: “Lúc nãy Tiểu Duyệt muốn tôi làm gì, có thể nói cho tôi nghe không?”
“Vuốt, vuốt tai.”
Vừa dứt lời đã vấp phải tật cũ, Chúc Duyệt bất an bấu tay.
“Không sao.” Mạnh Gia Trạch ôn tồn nói: “Ai muốn vuốt tai? Vuốt tai ai? Nào, thử mở rộng câu này ra, nói chậm thôi, đừng vội.”
“Tôi, A Trạch, vuốt tai.” Chúc Duyệt thử tách từng bộ phận ra: “Tôi, muốn, A Trạch, vuốt tai.”
“Đúng rồi, nhưng số từ vẫn chưa đủ.” Nhìn chú mèo con hết lần này đến lần khác nói muốn được vuốt tai, ánh mắt Mạnh Gia Trạch tràn đầy ý cười: “Thêm chút nữa đi?”
Chúc Duyệt đếm số từ, tám, thêm thế nào nữa đây? Bỗng nhiên, cậu lóe lên ý tưởng: “Tôi muốn, A Trạch, vuốt, tai, của tôi.”
Vừa đủ mười từ!
Ánh mắt cậu lộ ra một tia sáng lanh lợi. Cậu vừa nói vừa từ từ mở những ngón tay đang nắm chặt lại, cuối cùng hai bàn tay hoàn toàn mở ra trước mặt Mạnh Gia Trạch, ám chỉ đối phương rằng cậu đã đủ mười từ rồi!
Bước nhỏ đầu tiên tiến tới chiến thắng!
Mạnh Gia Trạch cười nắm lấy hai tay cậu: “Tốt, A Trạch nhận được rồi. Vậy xin hỏi, Tiểu Duyệt muốn được vuốt là cái tai này hay là tai thú?”
“Thú, sh... Hình.” Chúc Duyệt vội vàng nuốt lại từ lặp lại.
Mạnh Gia Trạch: “Không được rồi, số từ không đủ.”
“Hả?” Chúc Duyệt phản ứng lại, ít nhất phải nói mười từ... Cậu buồn rầu cắn cắn môi, sửa lại câu nói vừa rồi: “Tôi muốn, A Trạch, vuốt, hình thú tai, của tôi.”
Nói xong lại cảm thấy có gì đó không ổn lắm, có phải đổi thành “vuốt tai hình thú của tôi” sẽ tốt hơn một chút không?
... Ôi khó quá.
“Không, không vuốt nữa...” Cậu chán nản rúc vào lòng Mạnh Gia Trạch, ôm lấy eo anh, vùi đầu vào vai anh, cảm xúc sa sút.
Mạnh Gia Trạch cũng không ép buộc cậu, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của người trong lòng: “Được rồi, không vuốt nữa.”
Nhưng Chúc Duyệt buồn một lát rồi lại từ từ vực dậy tinh thần. Cậu lẩm nhẩm luyện tập trong lòng rất nhiều lần, mới kéo kéo áo Mạnh Gia Trạch, bảo đối phương cúi đầu xuống nhìn mình.
“Tôi muốn A Trạch, vuốt, tai, của tôi, khi, tôi ở hình thú.”
Sau khi nói ra, hình như cũng không khó đến vậy.
Chúc Duyệt cong khóe môi, có chút vui vẻ, biến ra đôi tai mèo.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Mạnh Gia Trạch cũng mỉm cười. Anh đưa tay ôm lấy đôi tai mèo của Chúc Duyệt, hơi điều chỉnh nhiệt độ lòng bàn tay, nhẹ nhàng xoa bóp vành tai cậu.
Đây là lần đầu tiên Mạnh Gia Trạch vuốt tai mèo của Chúc Duyệt ở dạng người. Tiểu Duyệt ở dạng người hay thú đều giống nhau, khi được xoa thoải mái sẽ híp mắt lại, đầu cũng không ngừng cọ cọ vào tay anh.
Đầu ngón tay Mạnh Gia Trạch lướt xuống, mang theo một chút lực cào nhẹ nhàng ve vuốt gáy và vùng sau tai đối phương, Chúc Duyệt lập tức vô thức phát ra một tiếng ưm nhẹ.
Âm thanh này khác hẳn với tiếng meo meo mềm mại, làm động tác của Mạnh Gia Trạch khựng lại trong giây lát.
Chúc Duyệt cũng nhận ra mình không còn ở trạng thái mèo đen nữa, không còn phát ra tiếng rừ rừ, cậu ngượng ngùng dùng tay che mặt.
Nhưng nghĩ lại, A Trạch đâu phải người ngoài. Thế là cậu lại bỏ tay xuống, đôi mắt mèo đen nhánh, ẩm ướt nhìn thẳng vào Mạnh Gia Trạch.
Giây tiếp theo, một bàn tay khác đã che mắt cậu lại.
“Có đồ bẩn.” Mạnh Gia Trạch giải thích như vậy. Anh rất nhanh bỏ tay ra, nhưng rồi lại xoay cổ tay, trực tiếp đỡ gáy Chúc Duyệt và dùng lực ấn đầu đối phương vào lòng ngực mình.
Chờ đến khi cố gắng đè nén những dữ liệu như 【10 mẹo nhỏ để hôn】, 【108 tư thế thân mật】 trào ra trong đầu, lúc này anh mới hồi phục tinh thần.
Chỉ là sau này, khi làm những động tác thân mật tương tự, anh đều sẽ cố gắng để Chúc Duyệt biến thành hình thú trước.
Ngoài việc luyện tập khi nói chuyện, Mạnh Gia Trạch còn chuẩn bị một vài hạng mục luyện tập khác cho Chúc Duyệt, chẳng hạn như đọc lời thoại theo phim tài liệu, đọc truyện cổ tích trước khi ngủ.
Một tuần sau, bài luyện tập đối thoại “mười từ” đã kết thúc. Chúc Duyệt nói chuyện tuy vẫn còn ngập ngừng, nhưng về cơ bản sẽ không lặp lại từ nữa, mà chỉ ngừng lại ở những chỗ tương đối thích hợp, có thể diễn đạt rõ ràng suy nghĩ của mình.
Tuy nhiên, tất cả những điều này đều chỉ diễn ra khi nói chuyện trước mặt Mạnh Gia Trạch. Chúc Duyệt vẫn chưa thử giao tiếp với người khác.
Vừa lúc hôm qua hàng xóm mới chuyển đến. Dưới sự động viên và đi cùng của Mạnh Gia Trạch, Chúc Duyệt mang theo bánh xoài ngàn lớp do chính cậu làm, ấn chuông cửa căn hộ bên cạnh. Đợi khoảng một phút, mới có người ra mở cửa.
Đó là một thanh niên có vẻ ngoài bình thường, nhưng vóc dáng nổi bật, vô cớ mang lại cho Mạnh Gia Trạch một cảm giác khó chịu.
Quả nhiên, Mạnh Gia Trạch liếc mắt nhìn thoáng qua năm ngôi sao trên đầu đối phương, gần như ngay lập tức đã sẵn sàng nghênh chiến.
Người có khí vận lớn ắt có chỗ bất thường, người này có vấn đề.
Thanh niên liếc nhìn hai người họ, dừng lại một chút ở bàn tay phải bị tổn thương của Mạnh Gia Trạch, rồi nhàn nhạt nói: “Hai người có chuyện gì không?”
Chúc Duyệt không có sự cảnh giác cao độ được rèn luyện từ chiến trường như Mạnh Gia Trạch, hơn nữa lúc này cậu còn đang luyện tập lời thoại trong đầu, càng căng thẳng thì càng không để ý đến những thứ khác.
Cậu nâng hộp bánh kem đang cầm trên tay lên ngang ngực, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Xin chào, tôi là, Chúc Duyệt, ở ngay, cạnh nhà, rất vui, được làm quen, với cậu, hy vọng, sau này, chúng ta có thể, ở chung, nhiều hơn.”
Mãi mới nói xong, lại còn nói khá tốt, cậu theo bản năng quay đầu lại nhìn Mạnh Gia Trạch, trong mắt tràn đầy tâm tư mong được khen.
Mạnh Gia Trạch cũng tạm thời vứt bỏ mối nghi ngờ với người hàng xóm mới, đáp lại Chúc Duyệt bằng một nụ cười tán thưởng.
Thanh niên thấy sự tương tác nhỏ của họ, biểu cảm lại ôn hòa hơn rất nhiều, cũng không có ánh mắt khác thường nào đối với Chúc Duyệt.
Cảm giác địch ý vừa rồi, có lẽ là do robot lo lắng cho chủ nhân của mình thôi. Hắn ta nhận lấy bánh kem của Chúc Duyệt và nói lời cảm ơn: “Cảm ơn món quà của cậu, tôi tên là Ngôn Tô.”
Nói xong cũng không có ý mời Chúc Duyệt vào nhà ngồi.
Điều này rất hợp ý Mạnh Gia Trạch. Anh nắm tay Chúc Duyệt đang định quay về, lại đột nhiên tinh thần hoảng hốt trong giây lát.
Một vệt kim sắc chói lòa lướt qua mắt anh, chợt lóe rồi vụt tắt.
Gần như cùng lúc đó, trong phòng của Ngôn Tô bỗng phát ra một tiếng động lớn.
“Bong——”
Trong khoảnh khắc tiếng nổ chói tai vang lên, Chúc Duyệt theo bản năng chồm vào lòng Mạnh Gia Trạch dùng lưng đối mặt với nguy hiểm, nhưng lại bị Mạnh Gia Trạch một tay giữ lại, hai người mạnh mẽ đổi vị trí cho nhau.
Cùng lúc đó, Ngôn Tô cũng xoay người chắn ngang cửa, bảo vệ thú nhân bình thường.
Tiếng động tiêu tan, không có nguy hiểm gì xảy ra, chỉ là trong phòng Ngôn Tô tụ lại một đám khói đen rất lớn.
Bố cục các căn hộ ở tầng này đều gần giống nhau, Mạnh Gia Trạch là robot nên không bị bụi bẩn ảnh hưởng, mở to mắt nhìn, phát hiện nguồn gốc là ở trong bếp.
Thấy Ngôn Tô cũng tỏ vẻ không rõ nguyên do, anh nhắc nhở: “Hình như là nhà bếp có vấn đề... Bên trong có người không?”
Ngôn Tô giật mình, nghiến răng nghiến lợi thấp giọng thốt ra hai chữ: “... Trì, Mặc.”
Tên này lại làm cái gì vậy!
Hắn ta cười ngượng với Chúc Duyệt và Mạnh Gia Trạch, giải thích: “Có lẽ là con robot trong nhà tôi không cẩn thận đụng phải cái gì... Thật ngại quá, tôi đi dọn dẹp trước, lần sau sẽ đến thăm hai cậu sau.”
Mạnh Gia Trạch gật đầu, nắm Chúc Duyệt đi về.
Nhưng Chúc Duyệt bị sự cố này làm cho vẫn còn chút hoảng sợ. Sau khi về nhà, cậu thỉnh thoảng lại phải nhìn xem bức tường phòng khách —— phía sau bức tường này chính là phòng khách nhà Ngôn Tô.
Cậu sợ hàng xóm bên cạnh nổ tung làm sập tường, sau đó tạc luôn nhà cậu.
Tiếng động lớn như vậy đương nhiên cũng thu hút sự chú ý của cả tòa nhà. Vốn dĩ tầng của Chúc Duyệt là tầng ít người nhất, hôm nay lại có rất nhiều người qua lại, nhóm chat khu dân cư vốn yên tĩnh cũng trở nên náo nhiệt.
Từ những tin tức buôn chuyện của mọi người, có vẻ như con robot giúp việc trong nhà Ngôn Tô gặp trục trặc khi nấu ăn, vô ý làm nổ tung nhà bếp.
Nghe nói con robot giúp việc đó bị tạc đến một cánh tay biến dạng hoàn toàn, những chỗ khác cũng bị tổn hại không nhỏ. Mặc dù trông giống hệt người thật và rất đẹp, nhưng tám phần là không thể dùng được nữa.
Thế mà Ngôn Tô vẫn định sửa chữa nó.
Giá bán của robot mô phỏng không hề thấp, động một chút là hàng triệu, sửa chữa cũng phải đến khu vực trung tâm cách đó ngàn dặm.
Hiện tại trong nhóm, rất nhiều người đang đoán gia sản của Ngôn Tô, dù sao cũng không phải là không có trường hợp nhà giàu đến đây trải nghiệm cuộc sống.
Bàn luận đến chủ đề tiền bạc, vài người trong nhóm bắt đầu âm dương quái khí. Cũng có người đã tính toán xem có nên qua đó giúp đỡ để kéo gần quan hệ hay không.
Mạnh Gia Trạch xem những tin nhắn sau, càng xem càng không yên tâm.
Anh từ nhỏ đã không thiếu tiền, riêng chiếc cơ giáp đặt làm của anh đã có giá trị lên tới hàng trăm triệu. Xung quanh anh cũng toàn là những công tử ăn chơi phung phí, cho nên anh không hề cảm thấy Chúc Duyệt kiếm được hai ba vạn một tháng có vấn đề gì, thậm chí còn chê ít.
Nhưng bây giờ xem ra, may mắn là mấy ngày này anh không ra ngoài bị người khác nhìn thấy, nếu không trong nhà đã sớm “kín người không còn chỗ” rồi.
Sau này anh không còn ở đây nữa, nếu có người phát hiện Chúc Duyệt không chỉ có thu nhập không thấp mà còn không có chỗ dựa, đến đây lừa tiền thì sao?
Tiểu Duyệt hiền lành như vậy, chắc chắn sẽ không đứng ngoài cuộc...
Hai từ “lừa tiền” vừa xuất hiện, trong đầu Mạnh Gia Trạch liền hiện ra một đống lớn những câu chuyện tình ái liên quan, như “lừa tình lừa của”, “lấy thân trả nợ”...
Mạnh Gia Trạch mặt đen lại, đè nén những suy nghĩ này trở lại.
“A Trạch, cậu, làm sao vậy?” Bàn tay đặt trên đầu cậu đã nửa ngày không động đậy, Chúc Duyệt tò mò quay đầu hỏi.
“Không có gì, chỉ là đi tìm hiểu tình hình bên cạnh một chút.” Mạnh Gia Trạch lờ đi những tin nhắn trò chuyện kia, tóm tắt đơn giản sự cố nhà Ngôn Tô.
Chúc Duyệt nghe xong thì lại càng có thiện cảm hơn với người hàng xóm mới. Vì Mạnh Gia Trạch là robot mô phỏng, nên cậu cũng yêu ai yêu cả đường đi, có cảm giác gần gũi hơn với những thú nhân yêu quý robot mô phỏng của mình. A Trạch muốn cậu kết bạn với hàng xóm mới, vậy cậu nghe tin này có phải nên bày tỏ một chút không?
Nghĩ vậy, Chúc Duyệt hỏi lại: “Vậy chúng ta, có nên, đi giúp không?”
“Để mai nói, hôm nay quá muộn rồi.” Mạnh Gia Trạch xoa đầu cậu, chuyển chủ đề: “Tiểu Duyệt nên đi vệ sinh cá nhân thôi.”
Nhưng anh dường như đã quên mất chuyện gì đó, lại không thể nghĩ ra... Ý niệm này chỉ lướt qua trong lòng Mạnh Gia Trạch một lần, dường như bị một lực lượng nào đó không thể kháng cự, rất nhanh biến mất sạch sẽ.
Đêm khuya, sau khi chú mèo đen trên người đã ngủ say, Mạnh Gia Trạch làm lại chuyện cũ, đi vào nhà bếp, liên lạc với phó quan.
【 Gần đây thành phố trên không có biến động gì không? 】
Lời tác giả:
Mạnh Gia Trạch: Tôi mà đi rồi, Tiểu Duyệt một mình chắc chắn sẽ bị bắt nạt.
Chúc Duyệt đã sống yên ổn bảy tám năm ở đây: 0v0 Ừ ừ!