“Cháu gái tôi làm việc tại một trang web bán cơm hộp online. Đây là thông tin liên lạc của con bé. Tôi đã nói chuyện với con bé rồi, nó sẽ nói cho cậu biết cần phải làm những gì, có gì không hiểu cậu cũng có thể hỏi nó.” Ông chủ dặn dò cẩn thận.
“Còn hai tháng nữa, cậu có thể thử làm quen trước, nếu cảm thấy không hợp, cậu có thể tìm công việc khác.”
Chúc Duyệt vui mừng khôn xiết: “Thật, thật sự, cảm, cảm ơn ngài ạ.”
“Không có gì.”
Sau khi ngắt cuộc gọi, Chúc Duyệt đột nhiên thở phào một hơi, tựa vào người Mạnh Gia Trạch, đầu óc vẫn còn hơi chậm chạp.
Buổi sáng này, thật sự là liên tiếp bị kích thích.
“Tôi sẽ giúp cậu, đừng sợ.” Mạnh Gia Trạch ôn tồn nói, thuận tay vòng lấy eo cậu.
Nhận ra mình đã quen ôm cậu, anh vội vàng rút tay ra một cách tự nhiên: “Khụ, nên dậy ăn cơm thôi.”
Kinh doanh shop online cần chuẩn bị không ít công việc. Chúc Duyệt trước đây chỉ cần cắm đầu vào làm bánh là được, còn giờ tự mở cửa hàng, cậu phải lo cả việc vận hành, marketing, quảng cáo...
May mắn là các giấy chứng nhận liên quan, nguồn nguyên liệu cậu đều có. Nguồn khách hàng cũng có sẵn từ những khách quen thường xuyên đến góc bánh ngọt của quán ông chủ. Chỉ cần quảng bá một đợt hẳn sẽ thu hút được nhiều người.
Trong việc giao tiếp với trang web, lại có Mạnh Gia Trạch giúp đỡ. Sau hai ngày làm quen, Chúc Duyệt nhận ra hình như cũng không có quá nhiều khác biệt so với khi làm việc ở quán ăn.
Thế là cậu bắt đầu giảm lượng bánh gửi đến quán ăn, dần dần dồn sức vào shop online của mình.
Sau một tuần thử nghiệm, mọi thứ diễn ra rất nhanh.
Trang web dành cho shop online mới được ưu tiên đề xuất trong ba ngày, cộng với việc có hai phần ba lượng khách cũ từ quán ăn chuyển sang, tiệm bánh của Chúc Duyệt đã nằm trong hạng trung của mục doanh số bán hàng của trang web.
Tuy không bằng doanh số ở quán ăn, nhưng shop online có phí hoa hồng thấp, lợi nhuận cũng cao hơn. Nói chung, so với trước đây thì lợi nhuận có hơi thấp hơn, nhưng vẫn chấp nhận được.
Hơn nữa, về mặt thời gian, điều này cũng hợp ý Mạnh Gia Trạch hơn. Dù sao rất ít người sẽ dậy sớm nửa tiếng chỉ để đặt một hộp bánh ngọt làm bữa sáng, đa số đơn hàng đều đến sau 8 giờ. Dù Tiểu Duyệt có dậy lúc 7 giờ rưỡi thì vẫn kịp hoàn toàn.
Ngủ thêm một lúc có phải tốt hơn không? (cùng anh).
Từ sau khi biến thành hình thú và ngủ cùng Mạnh Gia Trạch, Chúc Duyệt đã thích cảm giác này, mỗi đêm đều biến thành mèo con quấn lấy Mạnh Gia Trạch muốn ngủ cùng.
Vì dùng hình thú thì không quá xấu hổ khi dính người, thời gian cậu quấn quýt bên Mạnh Gia Trạch cũng trở nên nhiều hơn.
Điều này làm cho tốc độ khôi phục ký ức của Mạnh Gia Trạch gần như đạt đến nửa năm một ngày.
Ngoài ra, thông qua việc quản lý shop online, như định giá, đăng ảnh, trả lời tin nhắn... Mạnh Gia Trạch cũng đã thành công lấy được quyền hạn sử dụng vòng tay.
Ban ngày, Chúc Duyệt làm bánh trong bếp, anh sẽ ở phòng khách kết nối vòng tay và lên Tinh Võng.
Thông tin về anh trên Tinh Võng rất ít, chỉ có vài câu ngắn gọn giới thiệu chức vụ, không có bất kỳ bức ảnh nào. Mạnh Gia Trạch bất giác nhìn vào mục quan hệ gia đình... Ừm, không có bạn đời.
Khi vào mạng nội bộ của quân đoàn, anh cuối cùng cũng có thu hoạch khác.
Chỉ là... anh đang nghỉ phép ở nhà?
Lại có cả hình ảnh làm bằng chứng. Mạnh Gia Trạch nhấp vào phóng to, phát hiện "Mạnh Gia Trạch" trong ảnh quả thật trông giống anh, không, nói đúng hơn là giống hệt với cơ thể robot này của anh.
Anh bị người khác giả mạo?
Không. Nếu có người mất công giả mạo anh, thì bây giờ anh ta đã không ở nhà nghỉ phép rồi.
Mạnh Gia Trạch nhớ đến một khả năng khác.
Anh có một cấp dưới là thợ nguỵ trang cơ giáp tinh xảo, cậu ta rất giỏi làm các loại mô phỏng ngoại hình máy móc. Có thể đây là robot thay thế của anh, dùng để ứng phó với những trường hợp mà anh không thể xuất hiện được không?
Vậy thì, cơ thể robot mà anh đang ở hiện tại, có phải cũng...
【 Loại sản phẩm: Robot bạn trai tình nhân 】
【 Giới thiệu sản phẩm: Đã được lưu trữ những câu nói âu yếm đầy đủ nhất, hơn một ngàn kiểu tư thế thân mật... 】
Mạnh Gia Trạch: ...
Nếu không phải là robot thay thế quân sự, thì đợi khi anh tìm được kẻ dám dùng diện mạo của anh để tạo ra loại robot này, anh nhất định sẽ "hỏi thăm" cậu ta cẩn thận.
Thân Khâu, thú nhân tộc Rắn cách đó ngàn dặm, đang điều chỉnh thiết bị đột nhiên hắt xì một cái. Hắn lau mũi, khó chịu lẩm bẩm: “Có ai đang mắng mình sao?”
Lại là một đêm bình thường, Mạnh Gia Trạch đang chìm sâu vào ký ức bỗng nhiên mở mắt ra.
Chú mèo đen cuộn tròn ở cổ anh đang ngủ rất ngon, khẽ đánh tiếng ngáy nhỏ, làm người ta buồn ngủ.
Mạnh Gia Trạch cẩn thận đứng dậy định rời đi, nhưng bị chú mèo con dùng móng vuốt móc lấy chiếc áo trên vai. Đành chịu, anh cởi chiếc áo sơ mi ra, tìm một chiếc áo khác trong tủ quần áo để mặc vào.
Động tác của anh rất nhẹ, không làm chú mèo đang ngủ say thức giấc, nhưng dưới móng vuốt mèo không còn đồ vật nữa, cậu bắt đầu vô thức tìm kiếm.
"Meo ô..." Tìm mãi không thấy, cậu phát ra một tiếng nói mơ hơi vội vàng.
Mạnh Gia Trạch đã đi đến cửa phòng ngủ, bị tiếng meo đó gọi lại. Anh khẽ thở dài, xoa xoa đầu mèo con, vò chiếc áo sơ mi bị cậu móc lấy thành một cục rồi đặt vào lòng chú mèo đen.
Ôm được đồ vật, chú mèo đen cuối cùng cũng ngoan ngoãn. Cậu cọ cọ lên "cục áo sơ mi" mang theo hơi thở quen thuộc, rồi say sưa chìm vào giấc ngủ.
Chú mèo dính người này. Mạnh Gia Trạch thầm nghĩ, nhưng khóe miệng lại nhếch lên, cơn giận khi vừa tỉnh dậy cũng đã lắng xuống quá nửa.
Anh nhớ lại tại sao mình lại gặp nạn.
À. Vì một kẻ phản bội.
Bước vào nhà bếp, nơi cách phòng ngủ xa nhất và cách âm tốt nhất, Mạnh Gia Trạch kết nối Tinh Võng, dùng kênh bảo mật liên hệ với cấp dưới của mình: 【 Là tôi, Mạnh Gia Trạch. 】
Dừng một chút, anh không biểu cảm nói ra mật hiệu mà nhóm người anh đã định ra: “Makka Pakka.”
Sau khi Mạnh Gia Trạch rơi vào tình trạng hôn mê vô căn cứ được nửa tháng, năm thành viên cốt cán dưới quyền anh đột nhiên bí mật đến nơi ở của phó quan vào đêm khuya.
【 Các cậu nghe này! Cái giọng điệu này! Cái giọng lạnh lùng lại xen lẫn vẻ thiếu kiên nhẫn cùng sát khí hừng hực này, tuyệt đối là lão đại! 】
Mọi người đã đến đông đủ, phó quan kích động hồi âm: 【 Lão đại?! Định vị cho thấy anh vẫn đang ở Khu Trung tâm? Chuyện này là sao thế! 】
Màn hình giám sát rõ ràng cho thấy Mạnh Gia Trạch đang nằm yên ổn trên giường bệnh.
【 Quá trình cụ thể tôi cũng không rõ lắm, nhưng nói chung có thể hiểu là "linh hồn xuất khiếu*", ý thức của tôi hiện tại đang ở trong cơ thể một con robot mô phỏng, thay thế trí tuệ nhân tạo ban đầu của cơ thể này. 】
[*Linh hồn xuất khiếu là trạng thái hồn phách rời khỏi thân xác để du hành hoặc tu luyện.]
【 Con robot này tuy có ngoại hình giống tôi, nhưng chương trình bên trong... Tóm lại, tôi không chắc đây có phải robot thay thế của tôi không, nhưng vấn đề không lớn. 】
Vừa mới hôm qua, Mạnh Gia Trạch nhớ lại anh có ba robot thay thế.
“Hả? Chương trình bị sao vậy?”
“Thế mà có kẻ phỏng theo dáng vẻ của lão đại chúng ta để làm robot mô phỏng?!”
Khi mọi người đang nghi hoặc, Thân Khâu nhớ ra điều gì đó, cậu ta chột dạ đánh trống lảng, đẩy phó quan để chuyển chủ đề: “Cậu đừng nhìn lão đại nói vấn đề không lớn sao? Còn chờ gì nữa, mau nói cho lão đại tình hình hiện tại đi!”
“À à cũng đúng.” Phó quan lập tức hồi âm: 【 Lão đại! Nửa tháng trước cơ thể của anh sau tai nạn với cơ giáp đã mất ý thức và rơi vào hôn mê. Hiện tại đang được giấu trong nhà Mạnh thượng tướng, nhưng vẫn chưa tìm ra nguyên nhân gây bệnh. Chúng tôi đã sắp xếp robot thay thế số 2 để giả dạng anh và nghỉ phép ở nhà, hiện tại vẫn chưa có ai xuyên thủng được. 】
【 Lão đại, anh thấy tiếp theo chúng tôi nên làm gì ạ? 】
【 UV6805, nói nguyên văn cho phụ thân tôi biết là được, ông ấy sẽ hiểu, đến lúc đó nghe theo sự chỉ huy của ông ấy. Còn nữa, 】 Mạnh Gia Trạch hơi nheo mắt, đôi mắt vô cảm dưới ánh trăng ánh lên vẻ lạnh lẽo.
【 Lộ Chính Kỳ, hắn ta đã phản bội. Ý nghĩa của việc "tương kế tựu kế" không cần tôi dạy lại chứ? 】
“Cái gì?” Phó quan và mọi người trở nên nghiêm túc, khí thế của chiến sĩ cấp S lần lượt bùng lên.
【 Lão đại yên tâm, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ! 】
【 Ừ, trên tay hắn ta có một con Trùng tộc biến dị, có thể tấn công tinh thần lực của con người. Con đã tấn công tôi thì đã bị tôi xử lý rồi, nhưng nói không chừng còn con khác, phải cẩn thận. Có tình huống gì thì báo cho tôi bất cứ lúc nào. 】
【 Vâng! 】
Phó quan: 【 Lão đại, bây giờ anh đang ở đâu? Có cần chúng tôi phái người đến đón anh không? 】
Mạnh Gia Trạch khựng lại, nhớ đến Chúc Duyệt, rất lâu sau mới hỏi: 【 Hiện tại cơ thể của tôi thế nào rồi? 】
Rốt cuộc đã gặp phải vụ nổ cơ giáp, phó quan nghĩ rằng Mạnh Gia Trạch đang lo lắng về vấn đề cơ thể mình bị phá hủy mà ngại không dám nói thẳng, nên mới do dự lâu như vậy.
Hắn hiểu, nếu hắn mà có ngoại hình như lão đại hắn thì hắn cũng chỉ muốn phô bày vẻ đẹp của mình ra. 【 Lão đại, cơ thể của anh rất tốt! Vết thương ngoài đã lành hết, không có một chút sẹo nào, chỉ cần dùng dịch dinh dưỡng nuôi dưỡng thêm một hai năm là không có vấn đề gì. Vẫn là đệ nhất soái của liên minh! 】
Mạnh Gia Trạch: ...
【 Vậy không cần đến đây, bên tôi còn có việc. Khi thời cơ chín muồi tôi tự nhiên sẽ gọi các cậu, hiện tại không cần lo lắng. 】
... Chờ anh khôi phục hoàn toàn ký ức rồi đi cũng không muộn.
Sau khi phân phó những chuyện quan trọng, Mạnh Gia Trạch tắt vòng tay, nhẹ nhàng trở lại phòng ngủ.
Anh vừa nằm lên giường, chú mèo con đang ngủ say ôm chiếc áo sơ mi liền động đậy, vứt bỏ vật thay thế trong lòng, sung sướng cuộn tròn trên người Mạnh Gia Trạch, móng vuốt lại lần nữa móc lấy chiếc áo mới của Mạnh Gia Trạch.
Chú mèo đen kiểm soát lực rất tốt, chỉ móc vào quần áo, một chút cũng không làm tổn thương da nhân tạo của Mạnh Gia Trạch.
Chỉ là chiếc áo sơ mi có lẽ lại bị thủng lỗ rồi.
Những bộ quần áo trước đây bị Mạnh Gia Trạch cho là “lãng phí tiền bạc, căn bản không cần thiết”, giờ mỗi bộ đều có những lỗ nhỏ —— do móng vuốt mèo.
Nhưng Mạnh Gia Trạch cũng không ra khỏi cửa, hỏng thì hỏng thôi, dù sao cũng không có người ngoài nhìn thấy.
Anh thỉnh thoảng xoa xoa tai mèo nhỏ của Chúc Duyệt, cứ thế thức trắng cho đến rạng đông.
Sau buổi chiều bận rộn, đến thời gian giải trí buổi tối, Chúc Duyệt vẫn trở về phòng ngủ biến thành hình thú, chạy ra nhảy lên người Mạnh Gia Trạch, đầu mèo cọ cọ lòng bàn tay robot, muốn Mạnh Gia Trạch vuốt ve mình.
Nhưng lần này đối phương không ôm cậu.
“Meo ~”
【 A Trạch, sao cậu không vuốt ve tôi? 】
Chúc Duyệt lại meo vài tiếng, Mạnh Gia Trạch mới cúi đầu xuống.
Giọng anh vẫn dịu dàng như thường lệ, nhưng vẫn không đưa tay chạm vào chú mèo đen trên đùi.
“Tiểu Duyệt, từ hôm nay trở đi, chúng ta luyện tập nói chuyện, được không?”
Mạnh Gia Trạch đã suy nghĩ rất lâu. Chúc Duyệt bây giờ đã có chỗ ở và thu nhập ổn định. Tương lai anh không còn ở đây, cậu cũng có thể mua một robot mới để bầu bạn. Nhưng... anh vẫn lo lắng Tiểu Duyệt sẽ gặp khó khăn khi nói chuyện, bị người khác bắt nạt.
Chúc Duyệt từng nói với anh là cậu không phải bẩm sinh đã nói lắp. Vậy thì thông qua huấn luyện hiệu quả và hỗ trợ của thuốc, chắc chắn có thể từ từ chữa khỏi.
Nhưng với trạng thái hiện tại của Chúc Duyệt, người cậu có thể dựa vào chỉ có anh. Nếu bên quân đội không có gì lớn, thì đợi Chúc Duyệt có thể giao tiếp bình thường với người khác, anh đi cũng không muộn... Vị thiếu tướng Mạnh đã để cả năm kỳ nghỉ không dùng một chút cũng không thấy chột dạ.
Sau khi đã suy nghĩ kỹ, Mạnh Gia Trạch nắm lấy một chân trước cứng đờ của chú mèo đen và nắn nắn, an ủi: “Đừng sợ, chúng ta từ từ thôi, tôi sẽ ở bên cạnh cậu.”
Nhìn vẻ mặt quan tâm của Mạnh Gia Trạch, Chúc Duyệt dần dần thả lỏng. Cậu do dự một lúc lâu, mới cắn răng meo một tiếng.
【 Tôi sẽ cố gắng! 】
A Trạch cũng là vì mình mà thôi, mình không thể làm cậu ấy thất vọng được.
Thật ra, sau khi quen với việc meo meo mà không nói lắp, Chúc Duyệt cũng đã lại bùng cháy lên một tia hy vọng vào việc nói chuyện.
“Tốt.” Mạnh Gia Trạch hài lòng khẽ gật đầu mèo của cậu, nghiêm túc từng chữ một: “Vậy sau này Tiểu Duyệt phải dùng hình người để nói chuyện với tôi, hơn nữa mỗi câu không được ít hơn mười chữ mới có hiệu lực.”
Lời tác giả:
Mạnh Gia Trạch: UV6805, nói nguyên văn cho phụ thân tôi biết là được, ông ấy sẽ hiểu.
Tác giả bị tàn phế về cốt truyện: Ném hết gánh nặng cho người khác, mình sẽ không cần phải suy nghĩ nữa, oh yeah.