Chương 2: Nghịch đồ của hắn đời trước
Nhìn về phía trước, nơi Tâm Môn Nhai trơ trọi gió thổi hun hút, Lê Phong Lan thật lòng cảm thấy chán ghét.
Đời trước hắn ở Tu chân giới bị khóa lại bằng thượng cổ thần khí, ấy vậy mà sau khi trọng sinh, chốn giam cầm lại biến thành một vách núi sứt mẻ chẳng ra gì.
Tình huống này, hắn nhớ ra một từ mới học được trong khu bình luận của 《Thiên Miên Thuyết Sinh》
Tiêu chuẩn tụt dốc.
Thế nhưng ngẫm kỹ lại, Lê Phong Lan và Tâm Môn Nhai cũng không phải chẳng liên hệ gì.
Ít nhất thì ngàn năm trước, khi Mạnh Lâm Châu vẫn chưa trở thành "Trì Luật Tiên Tôn", vẫn còn là nghịch đồ của hắn, người nọ thường xuyên bị sư tôn sung đến nơi này diện tường sám hối.
(“Diện tường sám hối”: quay mặt vào tường để suy ngẫm lỗi lầm; một hình phạt mang tính giáo huấn trong tu hành.)*
Nơi này từng là "nhà thứ hai" của hắn ta.
Tâm Môn Nhai lúc này vừa đổ tuyết nhỏ, Lê Phong Lan ngồi một mình nơi vách núi, gió lạnh từng cơn thổi tới. Hắn bèn lấy từ túi Càn Khôn do nguyên chủ sư tôn để lại một tấm áo choàng khoác lên người.
Thân thể hắn rất yếu, không giống các tu sĩ khác có thể không sợ nóng lạnh. Chỉ cần bị gió núi thổi qua một chút cũng có thể nhiễm phong hàn, nằm bẹp trên giường mấy ngày.
Nghĩ đến đây, Lê Phong Lan không khỏi ở trong lòng ghi sổ một bút nợ cho Lâm Triều Trần.
Nhưng ngay vào lúc này, hắn bỗng nhiên thấy ở vách đá phía xa có một bóng đen lướt qua. Nếu không phải hộ sơn đại trận của Thiên Miên Cung cực kỳ vững chắc, hắn thật sự cho rằng nơi này đã nổi quỷ.
“Còn có người à?” Lê Phong Lan không kìm được lẩm bẩm một câu.
Hóa ra hôm nay còn có kẻ xui xẻo như hắn, cũng bị Luật Pháp Đường đưa đến chốn quỷ quái này?
Lê Phong Lan trông thấy người nọ, mà người nọ hiển nhiên cũng đã phát hiện ra hắn.
Bất đồng với hắn – người vốn chẳng có ý định giao lưu gì – chỉ qua vài giây, người kia đã từ vách núi đứng dậy, bước thẳng về phía hắn.
Ngay khoảnh khắc ấy, dưới ánh trăng lạnh, Lê Phong Lan rốt cuộc cũng thấy rõ dung mạo đối phương. Hắn trừng lớn hai mắt.
—— Sao lại là hắn?!
Rõ ràng sau khi trọng sinh, năm năm qua hắn sống như cá mặn, tưởng đâu đã hoàn toàn thoát khỏi kiếp trước đầy hỗn loạn. Vậy mà chỉ trong vòng hai ngày ngắn ngủi, hắn lại liên tục đụng phải cố nhân thứ hai.
Người vừa rồi cùng hắn ngồi thổi gió lạnh ở Tâm Môn Nhai, không ngờ lại chính là nghịch đồ kiếp trước của hắn – Mạnh Lâm Châu.
Thật là… muốn trốn cũng không thoát.
Ngàn năm không gặp, nghịch đồ kia đích thực đã trầm ổn hơn nhiều. Ngũ quan cũng dường như trở nên sắc sảo, góc cạnh hơn.
Từ dưới vành nón có rèm, Lê Phong Lan nhìn thấy đôi mắt phượng của hắn lạnh như băng, môi mỏng khép chặt, toàn thân tỏa ra khí tức "người sống chớ tới gần". Hắn mặc một thân hắc y, tóc dài buộc cao sau đầu, cắm một cây…
Từ từ.
Cái kia là cái gì?!
Lê Phong Lan nhìn kỹ, liền thấy trên búi tóc của Mạnh Lâm Châu vậy mà lại cài một chiếc trâm làm từ cành khô.
Người khác có lẽ chẳng nhận ra, nhưng hắn chỉ liếc mắt một cái liền nhận rõ — đó chính là một nhành Sương Mai.
Phóng mắt khắp tam giới, chỉ có kiếp trước hắn từng cư trú tại Tuyết Vực Mai Châu mới có loại Mai sương này, từng cây từng cành đều là tâm huyết của hắn vun trồng.
Nhưng… đó là chuyện của một nghìn hai trăm năm về trước.
Trong tiểu thuyết từng viết — năm ấy, cái tên “đệ tử ngoan” trước mắt này chân trước vừa mới tiễn sư tôn về cõi, sau lưng liền phóng hỏa thiêu sạch rừng mai. Cả một vùng tuyết trắng phủ đầy Sương Mai, cuối cùng chỉ còn lại một khoảng tro tàn đen kịt… Nhìn qua thì rõ ràng là một khắc cũng không thèm nấn ná.
Trong sách còn ghi rõ, nghịch đồ Mạnh Lâm Châu từng nói:
“Sương Mai cần dùng linh lực nuôi dưỡng, lại bị Lê Phù Nguyệt tưới tẩm ngàn năm, ai biết có nhiễm tà khí gì không? Chỉ có đem đốt sạch mới khiến người yên tâm.”
Nghĩ tới đây, lại liếc nhìn chiếc trâm mộc cài trên đầu hắn, Lê Phong Lan không khỏi cười nhạt.
Tên nghịch đồ này kiếp trước chẳng bao giờ thuận mắt với hắn, cả đời như chỉ sống để đánh bại sư tôn. Không ngờ hơn một ngàn năm trôi qua, người này cư nhiên vẫn không quên mấy chuyện cũ kỹ ấy. Thiêu trụi rừng mai của hắn còn chưa đủ, giờ lại còn tiện tay bẻ một cành khô cắm lên đầu làm chiến lợi phẩm.
Ấu trĩ, thật là ngây thơ đến buồn cười.
Chỉ tiếc rằng những thứ ngoài thân ấy, hắn đã sớm chẳng để trong lòng.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Mạnh Lâm Châu xuất hiện ở đây là có ý gì?
Hiện giờ hắn đã là Tiên Tôn chấp chưởng trì luật trong tông môn, vốn dĩ chẳng ai có thể trách phạt hắn. Hơn nửa đêm mà xuất hiện ở chốn này, chẳng lẽ là đến Tâm Môn Nhai để hoài niệm?
“Ngươi bị phạt tới đây là vì lý do gì?” — không đợi Lê Phong Lan nghĩ kỹ vấn đề vừa rồi, Mạnh Lâm Châu đã mở miệng hỏi thẳng.
Đúng lúc ấy, một cơn gió đêm từ đáy vực thổi qua, lướt qua vành mũ, để lộ nửa khuôn mặt cùng vết sẹo tím sẫm dưới tấm rèm.
Cằm và môi của hắn mang hình dáng vô cùng tuấn mỹ, nhưng chính bởi thế mà vết sẹo lại càng trở nên dữ tợn, đáng sợ hơn gấp bội.
Ngay cả Mạnh Lâm Châu cũng không khỏi sửng sốt, trong khoảnh khắc, hắn thậm chí cảm thấy người trước mặt này trông có đôi phần… quen mắt.
Trong mắt Lê Phong Lan, giọng điệu của đối phương chẳng khác nào đang thẩm vấn hắn.
Có lẽ do Lê Phong Lan xem nhiều bình luận của 《Thiên Miên Thuyết Sinh》, nghe kẻ nghịch đồ vừa mở miệng, hắn theo bản năng liền nhớ tới một từ: thói quen nghề nghiệp.
Dù Lê Phong Lan chẳng hề buồn đáp trả Mạnh Lâm Châu, nhưng Thiên Đạo vận hành luân hồi, ngàn năm thời gian trôi qua, hắn đã không còn là người có thể tùy tiện xử lý Mạnh Lâm Châu, bắt hắn “tay đặt ngực, miệng ngậm đắng mà diện tường sám hối” như thuở trước.
Người đứng dưới mái hiên, làm sao có thể không cúi đầu?
“Không cẩn thận va vào kết giới núi Nghiên Y.”
Lê Phong Lan lười biếng liếc Mạnh Lâm Châu một cái, tùy tiện đáp một câu lừa phỉnh.
Không ngờ khi nghe câu trả lời ấy, kẻ đã làm Trì Luật Tiên Tôn không những không truy vấn, cũng chẳng quay người rời đi. Hắn bỗng cười lạnh đầy khinh miệt:
“Lâm Triều Trần? Tên đó lo chuyện bao đồng.”
Lo chuyện bao đồng?
Lê Phong Lan nhớ rất rõ năm đó, Mạnh Lâm Châu và Lâm Triều Trần vốn không hợp, không ngờ hơn một ngàn năm trôi qua, hắn lên đến Trì Luật Tiên Tôn vẫn chưa buông bỏ ân oán.
Về chuyện này, Lê Phong Lan chỉ nghĩ trong lòng: Chửi giỏi lắm!
Mạnh Lâm Châu mặc một bộ hắc y bình thường, còn che giấu tu vi, rõ ràng không muốn ai biết hắn là Trì Luật Tiên Tôn. Một kẻ “đệ tử bình thường” lại dám nói về Lâm Triều Trần như thế, hẳn là chuyện cực kỳ nghiêm trọng.
Lê Phong Lan mặc dù vô cùng đồng tình với lời nói đó, nhưng mặt ngoài vẫn chỉ ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở Mạnh Lâm Châu đừng nói quá đà.
Mạnh Lâm Châu dường như chẳng để ý đến ý tứ ấy, ngồi ngay bên cạnh hắn, lạnh lùng nói thêm một câu:
“Chỉ là kẻ ra vẻ đạo mạo mà thôi.”
Nếu Mạnh Lâm Châu thật sự chỉ là một đệ tử bình thường, chỉ cần nói ra bốn chữ ấy đã đủ để bị quy tội “Đại nghịch bất đạo,” lúc đó Lê Phong Lan nên lập tức báo cáo hành vi này cho Luật Pháp Đường.
Đáng tiếc là… Mạnh Lâm Châu không phải đệ tử bình thường.
Càng đáng tiếc hơn là… Lê Phong Lan cũng không phải.
So sánh ra thì kẻ trong ngoài như một, trước sau vẫn luôn đối nghịch luôn với mình cái này nghịch đồ, Lê Phong Lan hiện tại càng ghét vẫn là Lâm Triều Trần.
Hắn đối với đánh giá “ra vẻ đạo mạo” này, thật sự rất đồng tình.
Trên đời này ngoài chính mình ra, hóa ra vẫn có người có thể nhìn thấu Lâm Triều Trần!
Nghe được kẻ nghịch đồ kia nói, cuối cùng Lê Phong Lan cũng không nhịn được tán thành đáp:
“Không sai, ta cũng nghĩ vậy.”
Lúc này Mạnh Lâm Châu mới nhìn Lê Phong Lan một cái.
“Mạnh Trung Đình.”
“Ân?” Lê Phong Lan không hiểu kẻ nghịch đồ này muốn nói gì.
Mạnh Lâm Châu lại lặp lại ba chữ:
“Mạnh Trung Đình, tên của ta.”
Ôi chao, nhãi ranh ngươi thật sự dùng tên giả để lừa sư tôn sao?
Lê Phong Lan làm bộ không biết, gật đầu nói:
“Ta tên là Lê Phong Lan, đệ tử Mật Quang Sơn.”
“Nga.”
Mạnh Lâm Châu rất có lệ gật đầu.
Lê Phong Lan dám đảm bảo trước mặt vị Mạnh Tiên Tôn này, một chút cũng không biết “Mật Quang Sơn” là chỗ nào. Mạnh Lâm Châu là người lười chỉnh trang bộ dạng, cũng không khách sáo với người khác, nói chuyện thẳng thắn.
Năm đó hắn chính nhờ bản lĩnh này, thường xuyên tới Tây Môn Nhai chịu phạt.
Quả nhiên, Mạnh Lâm Châu nói tiếp:
“Chưa từng nghe qua.”
Lê Phong Lan đáp:
“Nga.”
Ngàn năm qua đi, kẻ nghịch đồ này EQ vẫn không thay đổi.
Có lẽ chưa thấy ai vô lễ như mình, nghe Lê Phong Lan nói “Nga” xong, Mạnh Lâm Châu không nhịn được liếc hắn một cái, ngồi bên cạnh.
Thấy Lê Phong Lan không có phản ứng gì đặc biệt, Mạnh Lâm Châu bỗng lắc đầu, nhẹ giọng nói:
“Thế gian đều nói Lâm Triều Trần là người lương thiện nghĩa sĩ, lại không ngờ, năm đó hắn giết chết người nọ, là đem thân thủ hắn nuôi dưỡng đến đại sư huynh. Lê Phù Nguyệt phạm sai lầm, tu chân giới ai cũng có thể giết chết…”
Ngồi bên cạnh Lê Phong Lan, nam nhân tạm ngừng, cuối cùng nói nửa câu:
“Chỉ có hắn cùng… Mạnh Lâm Châu không được.”
Thanh âm không lớn, nhưng đủ để nghe rõ.
Lúc này Lê Phong Lan cũng không nhịn được liếc nhìn Mạnh Lâm Châu đầy khiếp sợ.
Trở lại một đời, Lê Phong Lan đã không muốn nhớ nhiều ác danh về hắn.
Cho nên hắn hoàn toàn không nghĩ trên đời này có người thay mình nói lời công bằng.
Lê Phong Lan càng không ngờ người đó lại là Mạnh Lâm Châu — rốt cuộc hắn chính là sư tôn Mạnh Lâm Châu ghét nhất.
Trầm mặc hồi lâu, Lê Phong Lan cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu.
Nhìn thấy phản ứng của hắn, Mạnh Lâm Châu vốn vẫn luôn mang gương mặt đen thúi cũng không khỏi mỉm cười.
“Ngươi là người đầu tiên ta gặp dám gật đầu với những lời này.”
Lợi hại thật!
Nghe Mạnh Lâm Châu nói vậy, Lê Phong Lan cũng không thể không bội phục vị nghịch đồ này. Hóa ra Mạnh Lâm Châu không phải lần đầu nói những lời ấy?
Không hổ danh là hắn.
Ngẫm lại cũng thấy có phần buồn cười, năm đó Mạnh Lâm Châu vốn nổi tiếng trong tông môn là kẻ phản nghịch, không phục giáo huấn. Ai ngờ cuối cùng hắn lại trở thành Trì Luật Tiên Tôn của Thiên Miên Cung, vẫn dám nói những lời ngang ngược như thế.
Ánh trăng mờ dần, soi bóng lên tảng đá trước mặt.
Mạnh Lâm Châu nhắm mắt, dựa sát vào vách đá ngồi yên, như đang thật sự tỉnh ngộ điều gì.
Không lâu sau, Lê Phong Lan bỗng nghe hắn lại mở miệng nói:
“Ta có một người bằng hữu lâu năm không gặp. Nếu hắn ở đây, nghe ta nói cũng sẽ gật đầu.”
Năm đó, ta có một người bằng hữu.
Bằng hữu.
Lê Phong Lan dám cam đoan, nếu vị “bằng hữu” mà Mạnh Lâm Châu nhắc đến, nghe được những lời này, tuyệt đối sẽ gật đầu.
Bởi vì, chính người đó... chính là bản thân Lê Phù Nguyệt.
Lê Phong Lan vẫn luôn cảm thấy, hai chữ “nghịch đồ” đặt lên người Mạnh Lâm Châu, quả thực không hề oan uổng.
Rõ ràng hắn và Lâm Triều Trần đều do mình nuôi lớn từ thuở nhỏ, vậy mà cuối cùng hai người lại bước trên hai con đường hoàn toàn đối lập.
Khác với Lâm Triều Trần từ bé đã thích dính lấy mình, Mạnh Lâm Châu ngay từ khi còn là thiếu niên đã luôn muốn đối đầu với sư tôn mọi chuyện.
Khi thu nhận Mạnh Lâm Châu làm đệ tử, Lê Phù Nguyệt đã là đệ nhất nhân của Tu chân giới. Mà người có thể trở thành đệ tử duy nhất của hắn, Mạnh Lâm Châu đương nhiên là thiên tư xuất chúng, lại mang theo biết bao kỳ vọng.
Ấy là lần đầu tiên Lê Phù Nguyệt làm sư tôn, hắn không muốn để một mầm tốt bị hỏng trong tay mình, nên đối với Mạnh Lâm Châu yêu cầu vô cùng nghiêm khắc. Mà Mạnh Lâm Châu cũng không phụ kỳ vọng ấy – hắn tu hành tiến bộ thần tốc, đủ để xứng với hai chữ “thiên tài”.
Nhưng khi tu vi của hắn ngày càng tăng tiến, Lê Phù Nguyệt cũng dần phát hiện – đồ đệ của mình dường như có chỗ nào đó không ổn.
Lúc ấy hắn còn chưa biết nên gọi tình trạng ấy là gì, mãi đến sau khi chết đi, đọc được một cuốn tiểu thuyết tên 《Thiên Miên Thuyết Sinh》 cùng phần bình luận bên dưới, hắn mới hiểu rõ. Thì ra vấn đề của Mạnh Lâm Châu trong danh từ học thuật gọi là: “bệnh tuổi dậy thì.”
(Trong convert sử dụng từ “bệnh trung nhị”: Cho những ai chưa biết thì trong văn học mạng Trung Quốc (và cả văn hóa mạng nói chung), "病中二" (bệnh trung nhị) là cách gọi tắt của cụm từ "中二病" (zhōng èr bìng) – dịch sát là "bệnh lớp hai trung học", xuất phát từ cách gọi trong tiếng Nhật 中二病 (ちゅうにびょう – chūnibyō). "Bệnh trung nhị" chỉ một kiểu tính cách hoặc hành vi phô trương, mơ mộng quá mức, thường thấy ở lứa tuổi khoảng 13–15 (lớp 8–9, tức "trung học cơ sở năm thứ hai"). Khi hiểu sang tiếng Viêt, nó đại khái gần giống với “tuổi trẻ trâu” mà ta hay nói. Ở đây, mik sử dụng cụm “bệnh tuổi dậy thì”.)
Mạnh Lâm Châu thời thiếu niên phản nghịch đến rúng động cả trời đất.
Hắn muốn thoát khỏi cái bóng của sư tôn, muốn vượt qua người ấy, muốn ép người ấy phải nhìn mình bằng con mắt khác.
Khi đó, Lê Phù Nguyệt vẫn chưa thể hiểu được Mạnh Lâm Châu đang nghĩ gì. Bên cạnh hắn còn có một vị “sư thúc” là Lâm Triều Trần, luôn được hắn đối đãi ôn hòa, thân thiết.
Điều này càng khiến Mạnh Lâm Châu cảm thấy sư tôn đối với mình quá nghiêm khắc, quá xa cách, thậm chí là... chưa từng mỉm cười với hắn.
Nhưng tuổi trẻ Mạnh Lâm Châu không hề nghĩ tới: khi xưa chăm sóc Lâm Triều Trần, Lê Phù Nguyệt khi đó chỉ là một đệ tử bình thường.
Còn khi nhận hắn làm đồ đệ, Lê Phù Nguyệt đã là người đứng đầu Tu chân giới đương thời, là người kế thừa chức vị chưởng môn Thiên Miên Cung. Gánh nặng trên vai hắn, sao có thể so với năm đó?
Và chính từ thời điểm ấy, khi Mạnh Lâm Châu ngày càng phản nghịch, hắn cũng bắt đầu thường xuyên bị phạt tại Tâm Môn Nhai.
Tâm Môn Nhai nhỏ bé cũng không thể thực sự vây khốn được Mạnh Lâm Châu. Để lại cho sư tôn một tờ giấy viết dòng “Ngươi dựa vào cái gì mà giáo huấn ta”, thiếu niên Mạnh Lâm Châu liền dứt khoát bỏ trốn, lưu lạc chân trời góc bể.
Chỉ là — đó là hắn tự mình tưởng vậy.
Sau khi rời Thiên Miên Cung chưa được bao lâu, Mạnh Lâm Châu liền gặp phải bầy hung thú tàn bạo, suýt nữa bỏ mạng giữa hoang sơn dã lĩnh. Nếu không nhờ một tán tu đi ngang ra tay cứu giúp, có lẽ hôm nay đã không còn vị Trì Luật Tiên Tôn là hắn.
Mà vị “tán tu” kia… hiển nhiên không ai khác ngoài sư tôn hắn, Lê Phù Nguyệt giả trang.
Năm ấy, Mạnh Lâm Châu tự cho rằng tu vi đã đủ cao, có thể lặng lẽ vượt khỏi hộ sơn đại trận của Thiên Miên Cung, thần không hay quỷ không biết mà rời đi. Không ngờ bao nhiêu trò khôn lỏi hắn bày ra, sớm đã bị Lê Phù Nguyệt thu cả vào mắt.
Thấy hắn lén xuống núi, Lê Phù Nguyệt cũng chỉ cười nhạt, thuận tay chia ra một tia thần thức lặng lẽ theo sau.
Ban đầu vốn định để hắn tự nếm khổ, lấy đó làm bài học. Nhưng khi đàn hung thú tràn ra, dù đã cố nhẫn, Lê Phù Nguyệt rốt cuộc vẫn không thể trơ mắt nhìn — nghịch đồ kia tuy miệng lưỡi cay độc, nhưng tội còn chưa đến mức phải mất mạng.
Phía sau, câu chuyện diễn ra rất đơn giản.
Lần đầu hạ sơn, Mạnh Lâm Châu cái gì cũng thấy mới mẻ. Miệng thì nói là lưu lạc thiên nhai, nhưng thực ra chẳng qua là rong chơi khắp nơi, coi như đi du ngoạn thế gian.
Còn Lê Phù Nguyệt, ngụy trang thành một tán tu bình thường, không còn thân phận sư tôn, không còn mang trọng trách tông môn, cũng lập tức buông lỏng hơn nhiều.
Trong vài tháng đó, một người một đồ đệ giả như lữ khách đồng hành, du ngoạn các danh sơn đại xuyên, ăn đủ các món ngon kỳ dị, gần như sống những ngày khoái hoạt không lo không nghĩ.
Đặt giữa khung cảnh thế tục phồn hoa, bất kỳ ai nhìn thấy vị “tán tu” mỗi ngày chỉ biết ăn nhậu chơi bời kia, cũng tuyệt đối không thể liên hệ hắn với vị Tiên Tôn cao cao tại thượng của Thiên Miên Cung.
À phải rồi—
Trong quãng thời gian ấy, ngoại trừ cùng nhau du ngoạn khắp nơi, điều quan trọng nhất chính là — Mạnh Lâm Châu chẳng hề kiêng kị gì mà thẳng thắn trước mặt vị “tán tu bằng hữu” kia, đem hết chuyện về Lê Phù Nguyệt lôi ra nói xấu đủ điều.
Lê Phù Nguyệt không những không lộ ra chút bất mãn hay trách mắng nào, ngược lại còn có vẻ rất hưởng thụ — nghe đến đoạn nào thú vị lại còn gật gù phụ họa vài câu.
Phải biết khi ấy, Lê Phù Nguyệt chính là thần tượng trong mắt tu sĩ cả tam giới. Mà lần đầu tiên gặp được một kẻ giống với mình, chẳng xem Lê Phù Nguyệt như thần tiên sống, sau khi chê bai xong Mạnh Lâm Châu trực tiếp cọi vị “tán tu” ấy là tri kỷ khó gặp.
Mà nói thật, với Lê Phù Nguyệt mà nói, đoạn thời gian ẩn danh ngao du nhân gian cùng nghịch đồ, quả thực là một trải nghiệm rất thú vị.
Xét ra thì, đó là khoảng thời gian hiếm hoi mà hắn được sống nhẹ nhàng, tự tại.
Vài tháng sau, thấy sư tôn vẫn chưa đến “bắt người về”, Mạnh Lâm Châu lại bắt đầu thấy chột dạ.
Cuối cùng, hắn quyết định từ biệt vị tán tu bằng hữu kia, quay về tông môn nhìn xem tình hình.
Cuối thu năm ấy, rừng phong ngoài Thiên Miên Cung đỏ rực như hỏa hồng. Trong khung cảnh ấy, thiếu niên áo đen quay đầu lại, nghiêm túc hỏi:
“Ngươi thật không định cùng ta trở lại Thiên Miên Cung? Dựa vào tu vi của ngươi, nhất định có thể gây dựng được không ít thành tựu.”
Người áo trắng đang ngồi bên tảng đá lặng lẽ đứng dậy, khẽ cười, vỗ vai thiếu niên:
“Ta thì thôi. Quen sống tiêu dao, không chịu nổi những quy củ khắt khe trong tông môn các ngươi.”
“Tốt thôi…”
Mạnh Lâm Châu thoáng lộ vẻ tiếc nuối. Ngay lúc Lê Phù Nguyệt cho rằng hắn đã xoay người rời đi, ai ngờ hắn bỗng nâng kiếm lên.
“Ngươi là bằng hữu duy nhất của ta.”
Dứt lời, Mạnh Lâm Châu tháo Kiếm Tuệ* từ bên hông xuống, nghiêm túc đặt vào tay đối phương.
*Thực ra mik vẫn chưa đọc hết, không rõ Kiếm Tuệ là gì, nhưng lúc này mik nghĩ đó có lẽ là vật trang trí đặc trưng dành cho Kiếm, chắc ko đến nỗi là nguyên thanh kiếm đâu.
“Cho nên cái này cho ngươi”
Lê Phù Nguyệt ngẩn người — dù thế nào cũng không ngờ đến cuối cùng, thiếu niên này lại nói ra một câu như vậy với mình.
Bằng hữu duy nhất, ư?
Một thoáng sững sờ, hắn bỗng cảm thấy mình làm một sư tôn, quả thật... có phần thất bại.
Đợi đến khi hoàn hồn lại, Lê Phù Nguyệt cũng tháo Kiếm Tuệ của mình xuống, trả lại cho Mạnh Lâm Châu.
“Hãy về nghe lời sư tôn cho tốt. Có chuyện gì cứ nói thẳng, đừng tùy tiện bỏ đi như thế nữa. Nếu hôm đó không gặp được ta, e là ngươi đã mất mạng trong đàn thú rồi.”
Đó là câu nói cuối cùng mà vị “tán tu” kia dành cho Mạnh Lâm Châu.
Còn nghịch đồ kia, chỉ đắc ý cười cười, buộc lại Kiếm Tuệ bên hông, nói:
“Ta sẽ suy nghĩ.”
Kiếm quang lấp lánh xuyên qua rừng phong, thiếu niên và “tán tu” mỗi người một ngả —— chia tay nơi đây.
Sau chuyện ấy, Lê Phù Nguyệt vốn đã nghĩ, có lẽ nên chậm rãi hòa hoãn quan hệ với Mạnh Lâm Châu.
Nhưng vận mệnh nào có để hắn kịp làm gì?
Không lâu sau khi Thiên Miên Cung xoay chuyển đại thế, Lê Phù Nguyệt liền tẩu hỏa nhập ma.
Chuyện này, e cũng là điều khiến hắn tiếc nuối nhất trong đời — bởi đến cuối cùng, hắn vẫn chưa kịp làm một sư tôn xứng đáng.
Mấy tháng ngắn ngủi, với tu sĩ mà nói, thật ra cũng chỉ là khoảnh khắc thoáng qua.
Lê Phong Lan không ngờ, Mạnh Lâm Châu vẫn còn nhớ rõ hắn.
Vừa dứt lời, Mạnh Lâm Châu đột nhiên đứng dậy khỏi đả tọa.
Hơn nữa, hắn dùng linh lực kéo cả Lê Phong Lan đứng lên theo.
“Ở đây làm gì? Ta mang ngươi ra ngoài, hiện giờ tông môn đang náo nhiệt lắm.”
Quả nhiên, Mạnh Lâm Châu năm đó có thể từ Tâm Môn Nhai chuồn ra ngoài, thì giờ cũng chẳng khác.
“Như vậy không được đi?” Lê Phong Lan lùi hai bước, vẻ do dự: “Ta sợ Luật Pháp Đường đệ tử đến tra xét người.”
Nghe vậy, Mạnh Lâm Châu cười khinh khỉnh:
“Không đâu, bọn họ từ trước đến nay mặc kệ ai ra vào Tâm Môn Nhai.”
Trì Luật Tiên Tôn mà tự mình chuồn đi, hành vi ấy rõ ràng là vi phạm pháp luật.
Lê Phong Lan liền biết mà! Để Mạnh Lâm Châu làm Trì Luật Tiên Tôn chính là chuyện không đáng tin cậy nhất trên đời.
Hắn vốn không phục quản giáo, ghét bị giam giữ như vậy. Hơn nữa, lê Phong Lan là vì Lâm Triều Trần đến, Mạnh Lâm Châu vốn đã phản nghịch, nay lại thêm chuyện này kích thích.
Lúc này không làm phản, thì còn chờ khi nào?
“Sợ gì, trời sập có ta đỡ.”
Vừa nghe xong câu đó, cảnh sắc trước mắt Lê Phong Lan liền từ bức tường đá của Tâm Môn Nhai, biến thành vệt lưu vân bay nhanh về phía sau.
Mạnh Lâm Châu nhìn thấy Lê Phong Lan tu vi kém, vậy mà vẫn mạnh mẽ đưa hắn lên phi kiếm mà đi.
Hành vi này quả thực là tội càng thêm tội!
Ngàn năm chưa từng thấy, giờ tu vi của Mạnh Lâm Châu đã đạt Độ Kiếp kỳ đỉnh, chỉ trong nháy mắt đã rời Tâm Môn Nhai, đi về phía chủ phong Thiên Miên Cung.
Không biết khi nào, mặt trời đã lên cao.
Thiên Miên Cung chủ phong náo nhiệt hẳn lên, khác hẳn Tâm Môn Nhai trống trải.
Lê Phong Lan nhìn thấy trước mặt là một Bạch Ngọc Hoa Sen Đài khổng lồ lơ lửng trên đất trống.
Bạch Ngọc Đài chậm rãi chuyển động, phát ra ánh kim quang rực rỡ. Trên đài là nơi tổ chức tỷ thí chính thức, dưới đài là nơi các môn phái tu sĩ tụ họp đông đúc.
Từ khi trọng sinh, Lê Phong Lan vẫn ở trên Mật Quang Sơn, đã quen với tịch mịch.
Nhìn cảnh tượng náo nhiệt trước mắt, hắn có chút không thích nghi.
Bởi vì nhìn đến nơi này náo nhiệt vô cùng, Lê Phong Lan tính toán một chút, mới biết đây là đại hội tông môn chuẩn bị tổ chức đại hội.
Tiểu thuyết 《Thiên Miên Thuyết Sinh》 có nói, trận đại hội này kéo dài nhiều ngày, các đại lão tu chân giới khắp nơi đều phải trình diện.
Hiện tại, đã cách xa thời điểm Lê Phù Nguyệt hồn phi phách tán khoảng 1205 năm.
Những đại lão Tu chân giới kia, tất nhiên đều là bạn cũ của hắn.
… Mạnh Lâm Châu đúng thật là nghịch đồ, quả nhiên cùng Lê Phong Lan hắn bát tự chẳng hợp chút nào!
Hắn vừa rồi còn tưởng nghịch đồ này đã trưởng thành, không ngờ tật xấu mê xem náo nhiệt, đến giờ vẫn chưa sửa được.
Nói chuyện đến đó, Mạnh Tiên Tôn Mạnh Lâm Châu đã dùng linh lực che giấu dung mạo, đứng bên cạnh hắn, hứng thú hướng lên đài quan sát.
Lê Phong Lan thầm nghĩ, ngày hôm qua trốn khỏi núi Nghiên Y, thật sự là quyết định tệ nhất từ khi trọng sinh đến nay.
Nhưng nghĩ kỹ lại, vẫn muốn trách Lâm Triều Trần, cái tên sư đệ xui xẻo của mình!
Lê Phong Lan đang chìm trong ảo não tối tăm, bỗng bên tai vang lên tiếng nhạc tiên nhẹ nhàng, xa xa có một chiếc thuyền gỗ mun trôi trên chân trời.
Trên thuyền là tiên tì, nhưng tất cả đều là lá bùa huyễn hóa thành rối.
Chưa kịp nhận ra người trên thuyền là ai, bỗng một uy áp khủng khiếp ập tới, khiến mọi người đứng trên mặt đất đồng loạt cúi đầu.
“Khụ khụ khụ…” Lê Phong Lan linh căn phế hẳn, không thể chống đỡ uy áp mạnh mẽ đó.
Đột nhiên ngực hắn đau nhói, song cơn đau không kéo dài lâu, ngay sau đó một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên sau lưng hắn truyền đến chút linh lực.
“Khụ… Cảm ơn.”
Mạnh Lâm Châu thoải mái, yên tâm đáp một tiếng: “Ân.”
Gỗ mun chiếc thuyền chậm rãi hạ xuống, Lê Phong Lan cuối cùng cũng nhìn rõ người trên thuyền.
Hắn khoác một thân hồng y, ngũ quan tinh xảo như được họa vẽ, chỉ có gương mặt luôn mang vài phần tán loạn, không giống người bình thường mà thêm chút nôn nóng.
Quả thật, bước vào tông môn đại hội, sẽ gặp được người quen.
Chỉ là Lê Phong Lan không ngờ, người gặp đầu tiên lại là hắn.
—— Trình Độ An, đệ tam đại môn phái Minh Tâm Tông tông chủ tiểu tử.
Năm đó, Lê Phong Lan từng cứu mạng Trình Độ An một lần, Minh Tâm Tông không ngần ngại lợi dụng chuyện này để lôi kéo làm quen.
Dĩ nhiên, chuyện đó xảy ra trước khi Lê Phong Lan tẩu hỏa nhập ma, sau đó Minh Tâm Tông nhanh chóng rút lui, hơn bất cứ ai khác đều nhanh chân.
Cách đây hơn 1200 năm, đại năng Tu chân giới đã hợp lực tạo ra Phục Thần Trận để giết chết Lê Phù Nguyệt. Nếu nói về mối thù này, nghiêm túc mà nói thì những người tham gia tông môn đại hội, hơn phân nửa đại lão coi hắn là kẻ thù.
Nhưng chỉ cần nhìn thấy người áo đỏ kia, Lê Phong Lan không nhịn được mà mắng thầm trong lòng:
Trình Độ An, ngươi ăn trộm mà còn vui vẻ đến thế sao?
Lê Phong Lan cố nén giận, khẽ nhắm mắt lại nhớ lại cốt truyện.
Đời trước, sau khi Lê Phù Nguyệt chết, thi thể hắn rơi xuống băng hà, dòng sông chảy xiết lại có thể nuốt trọn linh lực, nên trong lúc này khó lòng tìm thấy được.
Vừa hay, Minh Tâm Tông của Trình Độ An sở hữu một loại Tiên Khí, có thể tránh được sự nuốt trọn linh lực của băng hà.
Vì vậy, dù không phải người Thiên Miên Cung hay đại năng Tu chân giới, hắn vẫn mang theo Tiên Khí này, gia nhập đội tìm kiếm thi thể Lê Phù Nguyệt.
Cuối cùng, Trình Độ An thật sự tìm được thi thể Lê Phù Nguyệt.
Nhưng hắn không những không tôn trọng người từng cứu mình, còn sinh ra tà niệm.
Trình Độ An thừa dịp lúc mọi người chưa kịp đề phòng, từ thi thể Lê Phù Nguyệt đào lấy viên đạo tâm của hắn. Ngay sau đó tu vi bạo trướng, từ một tiểu thiếu gia ăn chơi trác táng tầm thường, nhảy vọt trở thành đại năng của Minh Tâm Tông.
Nhưng ai ngờ, sau khi trộm đạo tâm, Trình Độ An trên người lại dính lấy hơi thở của Lê Phù Nguyệt, khiến hắn cũng không dám tùy tiện rời khỏi tông môn nữa.
Vì tiện lợi di chuyển, Trình Độ An tạo ra một phân thân con rối để hành tẩu thế gian, mà trong cơ thể con rối đó có chứa một giọt máu đầu tim của Lê Phù Nguyệt.
Cho nên, có thể nói, người áo đỏ trước mắt kỳ thực chỉ là phân thân của Trình Độ An mà thôi.
Lê Phong Lan tuyệt không thể để đạo tâm của mình lưu lại trong tay người khác.
Thân thể hắn đầy thương tích khó chữa, linh căn lại toàn phế. Nếu có thể đoạt lại đạo tâm, hắn sẽ có cơ hội phục hồi hoàn toàn linh căn.
Không lấy là uổng phí, hơn nữa, đạo tâm vốn dĩ là của hắn.
Dù Lê Phong Lan đã sớm quyết tâm đoạn tuyệt kiếp trước hỗn loạn, an ổn làm một con cá mặn.
Nhưng điều đó không đồng nghĩa rằng người từng là đệ nhất nhân vật Tu chân giới này cam tâm chịu làm phế nhân cả đời.
-------------------------
Lời người dịch: Chương này tác giả tràn trề sinh lực, chỉ một chương mà dài đến hơn 5400 từ, ngồi dịch cả một buổi trưa mới hết một chương. Thật sự là sợ hãi. Mà còn chưa kể mấy chương sau cũng không chịu thua kém. Không chương nào dưới 2000 từ, có chương lên cả hơn 6000 từ. Bái phục tác giả luôn.