Lăng Bất Yếm vốn luôn có thói quen nuôi thả đồ đệ. Sau khi trở về Mật Quang Sơn, thấy Lê Phong Lan có vẻ muốn "chuồn" ra ngoài, hắn cũng không ngăn cản. Chỉ là trước khi về chủ điện tọa thiền, thuận tay đưa cho Lê Phong Lan một viên hạt châu, miệng nói hắn "không cần tùy ý chạy loạn".
Thứ này tên là "Thanh Châu", có thể che giấu hoàn toàn hơi thở của người sống. Lê Phong Lan kiếp trước chỉ nghe nói đến tên nó, không ngờ Lăng Bất Yếm vậy mà lại cất nó trong túi.
...Nói đến việc Lăng Bất Yếm đưa cho mình Thanh Châu, nào phải là "không cần chạy loạn", rõ ràng là muốn nói với hắn là "chạy loạn thì nhớ mang theo hạt châu, để tránh bị người khác phát hiện."
Thật không hổ là ngài!
Lê Phong Lan thầm cười trong lòng, cảm ơn sư tôn xong, liền nhanh chóng gọi linh hạc bay về phía Tuyết Vực Mai Châu.
Cùng với tiếng linh hạc thánh thót, linh hạc bay qua những ngọn núi san sát của Thiên Miên Cung, hướng về phía chính bắc. 
Càng đến gần, không khí quanh Lê Phong Lan càng trở nên lạnh giá. Kiếp trước khi có chân khí hộ thể, hắn không biết lạnh nóng. Giờ đây, Lê Phong Lan cuối cùng cũng cảm nhận được những cơn gió lạnh thấu xương thổi từ bốn phía tới.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play